Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 196 - Chương 194. Sớm Mở Ra Nghề Nghiệp Mới

Chương 194. Sớm Mở Ra Nghề Nghiệp Mới
Chương 194. Sớm Mở Ra Nghề Nghiệp Mới

"Thuận tiện sa thải chúng tôi?"

Lưu Song kích động muốn chửi tục. Cô cũng đã muốn từ chức rồi, còn hại bọn tôi làm gì?

Đến cấp bậc như Hà Viện Viện, nếu cô ấy nghỉ việc, phòng nhân sự sẽ không có quyền quyết định mà cần có chữ ký của Tổng giám đốc Tập đoàn.

Mà những công việc đã được Hà Viện Viện làm xong từ trước.

Việc đến phòng nhân sự chỉ là đi ngang qua mà thôi.

Làm xong thủ tục nghỉ việc, Hà Viện Viện không phản ứng với Lưu Song và Đoạn Bình nữa, cùng Lâm Dật tiêu sái rời đi.

"Anh Lưu, hai chúng ta bị bọn họ chơi rồi!" Đoạn Bình bực tức nói.

"Cái gã tên Lâm Dật kia cũng có quan hệ rất tốt với Hà Viện Viện, thật quá đáng!"

"Việc này tôi biết!" Lưu Song căm giận nói: "Tiên sư nó, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn!"

"Anh sẽ không báo thù Hà Viện Viện chứ?" Đoạn Bình hỏi.

"Tuy cô ta đã nghỉ việc, nhưng quan hệ xã hội vẫn còn. Hai chúng ta không đấu lại được cô ta."

"Người như Hà Viện Viện, tôi tất nhiên không trêu vào nỗi. Nhưng tôi nhất định phải nói phải quấy với cái gã tên Lâm Dật này." Lưu Song nói.

"Hai chúng ta mau lên một chút, lặng lẽ đi theo sau. Chờ hắn ta lạc đàn, xem tôi trừng trị hắn thế nào."

Từ phòng nhân sự đi ra, hai người đi thang máy xuống lầu.

"Lâm tổng, để bảo vệ anh không bị thiệt thòi, trước khi em từ chức đã khai trừ hai người. Đối với nhân viên hăng hái làm việc nghĩa, khảng khái cứu chủ như em, lẽ nào anh không muốn bày tỏ một chút sao?"

"Có ông chủ đẹp trai như anh giúp em tiết kiệm vài cân dưa chuột và quả cà trong đêm tối cô đơn gối chiếc khó ngủ, anh đã thu tiền của em chưa?"

"Chẳng trách anh có thể lên làm ông chủ, em chỉ có thể đi làm công." Hà Viện Viện nói: "Hóa ra là vì da mặt em quá mỏng."

"Em cuối cùng cũng ngộ ra chân lý làm ăn rồi." Lâm Dật nghiêm túc nói.

"Có người đàn ông từng nói, thể diện có thể lấy ra ăn không?"

Hà Viện Viện giơ ngón tay cái.

Lòng sinh kính nể.

"Ông chủ da trâu!"

Reng reng reng...

Chợt, điện thoại Hà Viện Viện kêu lên. Lâm Dật liếc sang, giống như là Tổng giám đốc của cô ấy gọi tới.

"Được, tôi biết rồi."

"Cảm ơn Triệu tổng, sau này sẽ thường liên hệ."

"Giám đốc cũ của em giữ em lại hả?" Hà Viện Viện cúp máy, Lâm Dật liền hỏi.

"Không có, còn không phải là vì chuyện náo động của anh vừa rồi sao?"

"Làm sao?"

"Chuyện ghi âm đã truyền vào tai Triệu tổng. Ông ấy gọi tới cho em, hi vọng em có thể nói chuyện với anh, để anh xóa đoạn ghi âm đó đi. Ông ấy cũng bảo đảm sẽ tiến hành cải tổ chế độ không hợp lý."

"Được, anh biết rồi."

"Cái gì mà anh biết rồi? Anh mau xóa ghi âm đi."

"Xóa cái lông ấy!" Lâm Dật nói: "Anh vốn không ghi âm, chỉ lừa hai cái người ngu kia thôi."

Hà Viện Viện: ...

Hai người các ngươi thích chơi ngu, tại sao cứ phải ganh đua với Lâm tổng cho bằng được chứ? Ài…

"Được rồi, chuyện Cisco tiến triển đến trình độ nào rồi?" Lâm Dật hỏi qua chuyện khác.

"Đã hẹn cẩn thận, chín giờ ngày mai họp bàn ở công ty họ."

"Lão Kỳ đâu? Anh ta đang làm gì?"

"Đang luyện tập trò khoe mẽ lừa gạt mà anh giao cho ở công ty kìa."

"Cái gì gọi là khoe mẽ lừa gạt?" Lâm Dật nói: "Cái này gọi là thái độ đúng mực của một diễn viên."

"Được, anh là ông chủ, anh nói cái gì chính là cái đó. Chỉ cần anh đừng trừ tiền lương của em là được."

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, có tiếng la sắc bén.

"Lại là anh!"

Lâm Dật ngẩng đầu, phát hiện người vừa la lên là nữ tiếp tân cho rằng anh là một nhân vật ghê gớm.

"Tôi làm sao?"

"Anh không thấy xấu hổ hay sao?" Nữ lễ tân tức giận: "Một tên chạy shipper như anh lại dám giả dạng người có tiền trước mặt tôi, muốn làm gì? Cho rằng tôi dễ lừa gạt lắm hả?"

Hà Viện Viện: ???

Ông chủ còn biết cô tiếp tân này?

Xem kìa chỉ đến công ty một chuyến thôi, anh chọc ra bao nhiêu họa rồi.

"Khục khục khục…"

Lâm Dật ho khan một tiếng, nhìn Hà Viện Viện:

"Vừa rồi cô ta nói năng thô lỗ với anh. Em nói phải làm sao bây giờ?"

Sao sao là sao???

"Sao cái gì nữa? Em cũng từ chức rồi." Hà Viện Viện nhỏ giọng nói.

"Em xem đó mà làm. Nếu không anh cũng cho em nghỉ việc nhá?"

Hà Viện Viện: ...

Dao của bà đâu?

"Khụ khụ khụ…"

Hà Viện Viện giả vờ bình tĩnh nhìn nữ tiếp tân:

"Cô tên Ngô Đình đúng không?"

"Hà, Hà tổng, hai người quen biết sao?"

Cho dù Hà Viện Viện đã từ chức, nhưng người biết chỉ là số ít. Những người khác trong công ty vẫn chưa biết chuyện cô đã từ chức.

"Chúng tôi có quen biết hay không không quan hệ nhiều đến cô." Hà Viện Viện nói.

"Tôi cảm thấy cô không thể đảm nhiệm cương vị lễ tân, thu dọn đồ đạc rời đi thôi."

"Tôi, tôi bị sa thải?"

"Đúng, hiện giờ đi phòng nhân sự đi."

Nói xong, Hà Viện Viện đi luôn, chỉ lo mình bị lộ, cũng thầm tính toán trong lòng.

Chờ lúc có thời gian phải mời một vị Phật về, sau đó mỗi ngày ăn chay niệm phật. Bằng không, làm cùng ông chủ như thế này, sau này chắc chắn sẽ giảm thọ.

Ra khỏi tòa nhà, Hà Viện Viện nhìn Lâm Dật.

"Ông chủ, nhiệm vụ mà anh giao, em còn chưa hoàn thành. Em đi trước." Hà Viện Viện nói.

"Sau này còn có chuyện thất đức thế này nữa, ngài cũng đừng tìm em. Em phận bạc, không làm người xấu được đâu."

Không cho Lâm Dật cơ hội nói chuyện, Hà Viện Viện lộp cộp nện giày cao gót vội vội vàng vàng rời đi, chỉ lo mình giảm thọ.

Lâm Dật xoay xoay eo. Hiện giờ quyền hạn hệ thống đã mở, còn phải tiếp tục nhận đơn.

Anh nhìn nhiệm vụ tiếp theo là gì.

"Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Lâm Dật vừa ấn chìa khóa xe, chợt nghe thấy có người gọi mình ở đằng sau, anh quay qua phát hiện là Lưu Song và Đoạn Bình vừa nãy.

"Hai người tìm tôi hả?"

Thấy cửa xe Koenigsegg mở ra, Lưu Song nhất thời ngu người.

"Chiếc, chiếc xe này là của anh?"

"Làm sao? Không được sao?"

"Được thì được, nhưng anh làm sao dùng xe thể thao chạy shipper? Thật, thật lãng phí."

"Có tiền không có chỗ ném."

Lưu Song: ...

Đoạn Bình: ...

Lâm Dật nhìn hai người:

"Hai người các người đuổi theo tôi từ xa là tìm tôi có việc sao?"

"Không, không có chuyện gì..."

Lưu Song nơm nớp lo sợ nói. Người ta còn lái xe thể thao, mình không trêu chọc nổi!

"Chỉ, chỉ muốn tiễn anh."

"Cảm ơn ý tốt của hai người." Lâm Dật cảm khái: "Sớm biết vậy đã không bảo Hà Viện Viện đuổi việc hai người. Việc này náo lớn quá."

Nói xong, Lâm Dật ngồi vào xe, giẫm ga nghênh ngang rời đi.

Chỉ còn lại hai người lòng tràn đầy ngổn ngang đứng trong gió.

Lái xe rời đi, ngay lúc Lâm Dật chờ đơn hàng, trong đầu anh vang lên giọng nói của hệ thống.

【Thay đổi quy định ngành nghề, tăng cao điều kiện sinh hoạt của công nhân viên tầng chót, thưởng 300 nghìn giá trị thông thạo.】

【Giá trị thông thạo: 90%. Thưởng hai tỷ nhân dân tệ.】

Lâm Dật giẫm phanh, ngây người mấy giây. Mới đó đã hoàn thành nhiệm vụ?

Hệ thống nói mình thay đổi quy định ngành nghề, tăng cao điều kiện sinh hoạt của công nhân viên tầng chót, rất có thể liên quan đến việc đoạn ghi âm lúc nãy.

Vừa nãy Hà Viện Viện nói với mình rằng ông chủ của cô ấy đã đồng ý sửa chữa quy định bất hợp lý, cho công nhân viên tầng chót có không gian sinh tồn tốt hơn.

Thứ mà hệ thống nói tới chắc hẳn là cái này.

Hiểu rõ mọi chuyện, Lâm Dật đưa mắt nhìn lại dòng thông báo khen thưởng.

300 ngàn điểm thông thạo!

Đây là lần đầu tiên từ trước tới giờ.

Xem ra hành vi trong lúc vô tình của mình mang đến ảnh hưởng không nhỏ đối với toàn ngành.

Bằng không đã không được nhận nhiều giá trị thông thạo như vậy.

Nhưng điều quan trọng nhất chính là, độ hoàn thành nghề nghiệp đã đạt 90%!

Nói cách khác, mình có thể sớm mở ra nghề nghiệp mới rồi.

Vừa vặn, giọng nói của hệ thống vang lên.

【Độ hoàn thành nghề nghiệp: 90%. Có thể sớm mở ra nghề mới.】

【Có mở ra nghề nghiệp mới không: (Có / Không)】

【Trải nghiệm nghề nghiệp: Bác sĩ lâm sàng】

【Độ hoàn thành nghề nghiệp: 0%.】

【Gói quà lớn nghề nghiệp mới: Mười triệu nhân dân tệ, một bộ dao giải phẫu hợp kim.】

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 194.
Bình Luận (0)
Comment