"Hả! Lại cho mình đi làm bác sĩ á?"
Nghề nghiệp này thật trâu bò!
Tuy rằng Lâm Dật kích động, nhưng anh vẫn cố nén xuống.
Đến hiện tại, anh đã trải qua ba nghề nghiệp, hơn nữa nhiệm vụ chung cực còn hoàn thành. Vì vậy, nghề nghiệp bác sĩ mới này tạm thời còn chưa thể nhận được.
Trước tiên, anh cần phải hoàn thành hết các nhiệm vụ chung cực trước mắt, mới có thể nhanh chóng bắt đầu nghề nghiệp mới.
Bằng không, nhiệm vụ tồn đọng quá nhiều sẽ trở thành gánh nặng đối với anh.
Nhưng quả thực Lâm Dật rất chờ mong đối với nghề bác sĩ này.
Chỉ là không biết lần này mình sẽ được sắp xếp vào bệnh viện nào.
【Nhiệm vụ hệ thống: Thu được hai mươi lần đánh giá năm sao, thưởng 100 nghìn điểm thông thạo. Tiến độ nhiệm vụ trước mắt: (11/20)】
"Nhiệm vụ chung cực tới rồi sao?"
Hiện giờ, độ hoàn thành nghề nghiệp của mình là 90%.
Lại thêm 100 nghìn giá trị thông thạo nữa là vừa vặn 100%.
Thầm tính toán một chút, cái nghề giáo sư còn đang trong giai đoạn ngủ đông, muốn mở lại nghề này là không thể.
Chỉ có thể chọn lái Didi và shipper.
Cuối cùng, Lâm Dật cảm thấy nên triệt để kết thúc cái nghề shipper này đi.
Chỉ cần thêm 9 đánh giá năm sao nữa, nhiệm vụ sẽ hoàn thành, thật đơn giản.
Nhưng có câu châm ngôn: Thả con săn sắt, bắt con cá rô.
Nhiệm vụ chung cực không quá khó, khả năng phần thưởng cũng không quá tốt.
Nhưng bất kể nói thế nào, hoàn thành nhiệm vụ chung cực này trước rồi hãy nói.
Nghĩ tới đây, Lâm Dật thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ anh có thể thả chậm nhịp độ, làm chút chuyện riêng.
Anh nhìn thời gian, thấy đã tới giờ trưa.
Nhìn chung quanh một chút, Lâm Dật nhận ra nơi này không xa tập đoàn Triều Dương bao nhiêu. Đã lâu anh không ăn cơm rang trứng ở nhà chú Khổng, bây giờ đi nếm mùi vị xem.
Được Trí tuệ Hiền giả trợ giúp, anh cũng có thể tự nấu một bữa cơm ngon miệng, nhưng so với món của chú Khổng vẫn còn kém một chút.
Có lẽ mùi vị không kém, nhưng cảm giác lại thiếu đi quá nhiều.
Quyết định xong, Lâm Dật lái xe tới cái ngõ gần tập đoàn Triều Dương.
Reng reng reng...
Trên đường đi, điện thoại của Lâm Dật réo vang. Là Chu Hải Đào ở trường đua xe gọi tới.
"Lâm tổng, T12 đã sửa xong, đang đặt ở chỗ chúng tôi, có cần đưa tới cho ngài không?"
"Sửa nhanh như vậy sao?"
"Vâng, vì linh kiện trong xưởng khá sung túc, không mất bao nhiêu thời gian."
"Tôi ở ngõ hẻm bên cạnh số 190 đường Tuyên Khánh. Đưa tới đó cho tôi đi."
Hệ thống thưởng cho anh một chiếc mô tô T12, nhưng vừa lái một lần đã bị cái tên não ngắn tên là Thường Đức Quân kia làm hỏng. Bây giờ đã sửa xong, cuối cùng anh lại có thể trải nghiệm lần nữa.
"Trong ngõ?"
Chu Hải Đào khổ sở nói:
"Lâm tổng, trong ngõ hẹp quá, xe không vào được."
"Anh đúng là cứng nhắc. Chở bằng xe làm gì, tìm người lái xe tới đây chẳng phải là xong sao! Làm ầm ĩ như thế làm gì? Trên mặt nạm kim cương chắc!"
"Vâng vâng vâng, tôi biết rồi. Vậy tôi sắp xếp người đưa tới."
Cúp điện thoại, Lâm Dật không đi đường Tuyên Khánh.
Anh lái xe vào bãi đỗ xe của tập đoàn Triều Dương.
Lát nữa T12 sẽ tới, xe này không thể lái được. Anh đỗ ở đây tạm đã.
Dừng xe xong, Lâm Dật chậm rãi đi bộ đến ngõ trên đường Tuyên Khánh.
"Anh tiểu Dật!"
Thấy Lâm Dật, con bé Khổng Tĩnh vui mừng dào dạt chạy tới, vui không kìm được.
"Đáng ra sắp thi đại học, sao em còn có thời gian ở đây?"
"Gần đây học tập mệt mỏi quá, trường cho bọn em nghỉ một ngày, nói là để bọn em thả lỏng một chút."
"Nói cũng đúng. Mài đao không lầm công đốn củi. Nghỉ ngơi một chút, thả lỏng đầu óc, như vậy có lẽ hiệu quả học tập sẽ càng tốt hơn."
"Đúng mà." Khổng Tĩnh cười tủm tỉm.
"Vẫn là anh Lâm hiểu em. Cha em chỉ biết bắt em ngày nào cũng học."
"Họ cũng chỉ muốn tốt cho em thôi."
"Em biết." Khổng Tĩnh cười hì hì: "Anh Lâm, anh muốn ăn gì, để cha em làm cho anh."
"Như cũ, cơm rang trứng. Lần này cho thêm hai cây xúc xích kim la, hai quả trứng gà, một túi que quẩy cay."
"Đến đây đến đây tiểu Dật! Nhanh ngồi đi." Cô Lưu cười tủm tỉm nói.
"Hôm nay làm ăn tốt không ạ, cô cứ làm việc đi. Chờ chú Khổng hết bận lại làm cho cháu."
"Không có chuyện gì, với tay nghề của chú Khổng sao có thể bận bịu. Bây giờ lập tức làm cho cháu."
"Vậy cháu không khách khí."
"Đã quen nhau lâu như vậy, cháu còn khách khí với chú là không đúng."
Hai vợ chồng, một người làm cơm rang trứng, một người bắt chuyện với khách. Khổng Tĩnh ngồi cạnh cùng Lâm Dật.
"Sắp thi đại học rồi, em có mục tiêu đại học nào không?"
"Em muốn đi Phục Đán được không anh?" Khổng Tĩnh nói.
"Phục Đán hả?"
Lâm Dật suy nghĩ một chút:
"Thành tích học tập của em chắc là rất tốt, lẽ ra có thể đi đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh."
"Phát huy tốt thì không thành vấn đề." Khổng Tính nói.
"Nhưng dù em có thể thi đỗ, chắc cũng lót đáy. Nếu em đi Phục Đán, tất cả chuyên ngành mặc em chọn. Hơn nữa Trung Hải gần nhà, em cũng không muốn đi quá xa."
"Nói cũng có đạo lý." Lâm Dật sờ sờ đầu Khổng Tĩnh, cười nói: "Có chuyên ngành nào muốn học không?"
"Em muốn học y." Khổng Tĩnh hớn hở nói.
"Em cảm thấy những bác sĩ và y tá mặc áo choàng trắng kia thật sự đẹp."
"Học y đúng là không thành vấn đề, nhưng có điều em phải nghĩ cho kỹ." Lâm Dật khuyên nhủ.
"Học y thông thường đều mất năm năm, mà chương trình học đặc biệt buồn chán. Hơn nữa, cuối kỳ mỗi năm đều giống như lớp mười hai, em phải chuẩn bị sẵn tâm lý."
"Cũng được nha." Khổng Tĩnh ngẩng đầu nói: "Em cảm thấy lớp mười hai cũng không có gì buồn chán."
Lâm Dật: ...
Đây chính là sự khác nhau giữa học sinh giỏi và học sinh dốt sao?
"Cô bé, cháu trông xinh đẹp như vậy, sao không thi trường nghệ thuật? Tương lai có thể làm minh tinh." Có vị khách nói.
"Anh Lâm nói thế giới giải trí quá loạn, cho nên cháu không đi." Khổng Tĩnh trả lời.
" y dà, rất nghe lời, khá lắm khá lắm."
Lúc này, cơm rang trứng của Lâm Dật được đem lên, thêm một chai nước ngọt có ga (*).
(*Gốc: Khoái nhạc phì trạch thủy / Happy Fat Water, một dạng Coca-cola của Tàu)
"Không phải là sắp ghi danh sao? Nếu có gì không hiểu cứ hỏi anh tiểu Dật của con."
Cô Lưu cười nhìn Lâm Dật:
"Cô với chú Khổng chưa từng đi học, không biết gì về chuyện này cả, phiền cháu tốn tâm một chút."
"Hẳn là vậy mà. Em có số điện thoại của anh rồi, có gì cần hỗ trợ cứ gọi cho anh."
"Vậy cảm ơn anh."
"Khách khí cái gì."
Lâm Dật nhìn Khổng Tĩnh, nói:
"Chờ em thi đậu rồi, anh đưa em một chiếc di động và máy vi tính, coi như thưởng cho em."
"Vậy sao được? Mẹ em nói không thể tùy tiện nhận đồ của người khác," Khổng Tĩnh từ chối.
"Hơn nữa, máy vi tính và điện thoại đều không rẻ. Em càng không thể nhận."
"Tiền của anh Lâm xài mãi không hết, yên tâm, cứ nhận là được."
Không chờ Khổng Tĩnh nói tiếp, chợt có người gọi tên Lâm Dật.
"Lâm Dật, sao anh lại tới đây?"
Lâm Dật ngẩng đầu, bất ngờ phát hiện người vừa gọi mình lại là Liễu Tư Tư!
Liễu Tư Tư xuất hiện khiến Lâm Dật cảm thấy bất ngờ.
Trung Hải lớn như vậy, vốn tưởng rằng cả đời họ sẽ không gặp nữa.
Thật không ngờ lại gặp ở nơi này.
"Tư Tư, cậu quen biết anh chàng đẹp trai này sao?"
Người nói chuyện là bạn thân mới của Liễu Tư Tư. Hai người khoác tay nhau, mặc váy cực ngắn và tất ren đen, trang phục gợi cảm lớn mật.
"Anh ấy là bạn trai cũ của tớ. Chúng tớ trước đây cãi nhau một trận cho nên tách ra một thời gian."
Lần thứ hai gặp lại Lâm Dật, Liễu Tư Tư vừa mừng vừa sợ.
Chẳng lẽ ông trời quan tâm mình, cho mình một cơ hội gặp gỡ lại anh ấy sao?
"Không phải chứ, có bạn trai đẹp trai như vậy, cậu còn cam lòng cãi nhau với anh ta?"
Lúc trước Liễu Tư Tư ở cùng Lâm Dật cũng vì anh ấy đẹp trai.
Nhưng qua thời gian dài ở cùng Lâm Dật khiến Liễu Tư Tư không chấp nhận được.
Rất nhiều bạn thân của cô ta đều lái xe sang, đeo nhẫn kim cương giá mấy trăm nghìn. Còn cô ta, muốn mua một chiếc điện thoại Iphone đời mới nhất, Lâm Dật cũng không mua nổi. Đây là nguyên nhân cuối cùng khiến hai người chia tay.
"Chúng tớ vì hiểu lầm nên chia tay, không phải như cậu nghĩ đâu."
Ngồi cạnh Lâm Dật, Liễu Tư Tư cầm tay anh, giống như nắm lấy tay tài thần.
Nếu Lâm Dật có thể hợp lại với cô ta, tương lai cô không chỉ có thể lái Pagani, thậm chí còn có thể tùy tiện ở trong khách sạn Bán Đảo.
Trong vòng bạn bè, ai còn có thể sánh được cô nữa?
"Chờ đã, tớ nghĩ ra rồi." Bạn thân Liễu Tư Tư nói.
"Trước đây dường như cậu có đề cập với tớ, bạn trai cũ của cậu cực kỳ giàu có, sở hữu một khách sạn, lái xe siêu sang. Không phải là anh ta chứ?"
"Không sai, chính là anh ấy!" Liễu Tư Tư nghển đầu, thần sắc đắc ý: "Có phải là rất ưu tú không?"
"Đầu cậu bị giật điện sao? Đẹp trai lại còn giàu có như vậy, cậu lại còn đòi chia tay với người ta?"
"Ai nói chúng tớ chia tay? Chúng tớ chỉ tạm thời xa cách một thời gian mà thôi, không phải như cậu nghĩ đâu."
Liễu Tư Tư nhìn Lâm Dật, ánh mắt nóng rực.
"Lâm Dật, chúng ta tách ra lâu như vậy rồi. Hôm nay có thể gặp ở đây, anh không cảm thấy đây là duyên phận sao?"
"Coi như là duyên phận, thì cũng là nghiệt duyên."
------
Dịch: MBMH Translate