Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 198 - Chương 196. Ài, Tôi Rốt Cuộc Tính Sai

Chương 196. Ài, Tôi Rốt Cuộc Tính Sai
Chương 196. Ài, Tôi Rốt Cuộc Tính Sai

"Vậy cũng như là duyên phận." Liễu Tư Tư nói.

"Anh biết không, trong thời gian chúng ta chia cách, em vẫn luôn nhớ anh."

"Không biết."

Ạch…

"Chẳng lẽ anh vẫn còn giận em sao? Em cũng đã nhận lỗi rồi, anh tha thứ cho em một lần đi!" Liễu Tư Tư lôi kéo tay Lâm Dật, ỏn ẻn nói:

"Chúng ta ở với nhau bao lâu, đã có cơ sở tình cảm sâu nặng như vậy, lẽ nào anh nhẫn tâm bỏ em sao?"

"Nhẫn tâm."

"Lâm Dật, em biết anh còn đang giận em. Nhưng em thật sự biết lỗi rồi. Trước đây em không nên như vậy đối với anh. Ai có thể chắc chắn cả đời không bao giờ phạm sai lầm chứ? Chỉ cần biết sai là được rồi mà."

"Bằng cái tính nhỏ nhen kia của cô, không có tác dụng gì trước mặt tôi đâu. Đã chia tay rồi thì giữ thể diện chút đi."

"Anh hiểu lầm rồi. Em muốn quay về với anh không phải vì tiền của anh, mà vì em phát hiện, sau khi chia tay, em thật sự yêu anh." Liễu Tư Tư nũng nịu nói.

"Những ngày gần đây, em vẫn lấy nước mắt rửa mặt, ăn không ngon không ngủ ngon. Bác sĩ đều nói em sắp thành bệnh."

"Được rồi, đừng giả bộ nữa."

Lâm Dật đẩy Liễu Tư Tư ra, nói:

"Cô có đức hạnh gì, tôi còn không biết hay sao? Nếu tôi không có tiền, cô sẽ mặt dày mày dạn dán vào tôi hay sao? Có thể để tôi an lành ăn xong bữa cơm không?"

"Lâm Dật, em thề với trời! Nếu em chỉ nhìn trúng tiền của anh, em sẽ bị Thiên lôi đánh!"

Lâm Dật: ...

Chơi tàn nhẫn như thế hả?

"Vậy được. Cô đã nói như thế, tôi sẽ cho cơ hội." Lâm Dật chỉ bàn ăn khác trong quán: "Đi dọn dẹp rác rưởi trên bàn kia đi."

"Hả? Dọn rác?"

Lâm Dật đồng ý khiến Liễu Tư Tư mừng rỡ như điên, nhưng việc thu dọn rác rưởi khiến cô ta cảm thấy thật không hiểu nổi.

"Đúng vậy, cái quán nhỏ này là của tôi."

Lâm Dật chỉ sang cha của Khổng Tĩnh.

"Đó là đầu bếp mà tôi thuê, cô cứ gọi là chú Khổng. Bên cạnh là cô Lưu. Hiện giờ cô đã đến đây, nhiều thêm người hỗ trợ, tôi có thể mở rộng quy mô quán cơm một chút."

Cha mẹ Khổng Tĩnh nghe mà sững sờ, đều không hiểu chuyện gì xảy ra.

Chỉ có con bé Khổng Tĩnh tâm tư nhạy bén, hiểu ý Lâm Dật, liền nói:

"Mẹ, có chị gái này đến, sau này mẹ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút."

"À à, vậy thì tốt quá." Cô Lưu đáp lời theo, nhưng vẫn mông lung.

Liễu Tư Tư ngơ ngác. Hiện thực trước mắt sao có chút khác với tưởng tượng của cô ta?

Lẽ ra Lâm Dật hẳn phải lái xe thể thao tới đón mình đi, sau đó du lịch khắp thế giới. Sao lại còn bảo mình phải làm việc ở đây?

"Lâm, Lâm Dật, chuyện gì thế này? Khách sạn Bán Đảo không phải của anh sao? Làm sao lại mở quán cơm nhỏ này?"

"Kinh doanh lớn không nổi, phải đền tiền. Bây giờ tôi mở cái quán này duy trì kế sinh nhai." Lâm Dật ăn cơm rang, từ tốn nói:

"Nhanh nhanh chút đi, đợi lát nữa quản lý đô thị sẽ tới."

Liễu Tư Tư phát mộng. Ông Trời đang đùa mình sao?

Tại sao mỗi lần gặp phải anh ta đều là lúc anh ta đang thất thế?

Nếu điều kiện như vậy mà mình lại quay về với anh ta, vậy còn có ý nghĩa gì?

"Tư Tư, tình huống này là sao? Không phải bạn trai cũ của cậu lái xe thể thao, mở khách sạn sao?"

Bạn thân của Liễu Tư Tư ghét bỏ nói:

"Chẳng lẽ cái xe Van cũ nát kia chính là siêu xe mà cậu nói? Còn cái quán cơm sập xệ này chính là khách sạn lớn năm sao?"

Liễu Tư Tư lộ vẻ lúng túng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Trước đó cô ta đã từng khiến mình mất mặt trước đám bạn, đến giờ không ngờ vẫn như vậy.

Thật đáng ghét!

"Đừng lo lắng."

Lâm Dật khuyên:

"Không phải cô muốn quay lại với tôi sao? Vậy hàng ăn này, cô cũng có phần. Đúng rồi, còn có bạn của cô nữa, bảo cô ta cùng giúp đỡ đi. Hôm nay nhiều khách như vậy, đều có thể giúp được.

"Tư Tư, bạn trai cũ này của cậu bị sao thế, đầu bị chạm mạch à? Lại còn bảo tớ làm phục vụ cho hắn, hắn xứng sao?" Bạn thân của Liễu Tư Tư phàn nàn.

"Nói chuyện đừng khó nghe như vậy." Lâm Dật cười ha hả.

"Nếu cô đã không muốn giúp thì ngồi xuống ăn chút gì đi, coi như cổ vũ. Như thế không quá phận chứ?"

"Phì!" Bạn của Liễu Tư Tư khoanh tay trước ngực: "Anh không xem nơi này của anh là nơi nào? Không ngại mà đòi tôi ngồi xuống đây ăn cơm?"

"Chỗ này làm sao?" Lâm Dật nói: "Cơm rang trứng nhà chúng tôi rất nổi tiếng."

"Nổi tiếng chẳng phải cũng chỉ là cơm rang trứng thôi? Đều là đồ ăn cho người nghèo." Bạn của Liễu Tư Tư nói.

"Nhà hàng mà tôi ăn đều là nơi tiêu phí trên ba trăm tệ trở lên. Dạ dày của tôi không tiêu hóa được mấy thứ này."

"Chúng tôi dùng chính là gạo thượng đẳng, trứng gà đất nông thôn, người bình thường muốn ăn còn…"

"Đùng!"

Liễu Tư Tư vỗ bàn một cái, lớp phấn dày cộm trên mặt tróc cả một miếng.

"Lâm Dật, anh đủ rồi!"

"Hả? Làm sao?" Lâm Dật hỏi lại.

"Anh còn chưa thấy đủ mất mặt sao? Tôi thực sự nhìn lầm anh rồi!"

"Hả? Nhìn lầm tôi cái gì?"

"Anh lại còn hỏi tôi, đúng là không biết xấu hổ?" Liễu Tư Tư gắt lên.

"Không ngờ mới chia tay bấy lâu, anh đã thành một tên phế vật. Trong tay có khối tài sản lớn như thế cũng bị anh làm hỏng hết. Đổi lại thành một con lợn còn tốt hơn anh!"

"Vừa nãy chẳng phải nói rồi sao? Là kinh doanh lớn quá không được, như vậy cũng không thể trách tôi."

"Phì! Ngày ngày nói kinh doanh lớn không làm được, anh là kẻ phá hoại kinh doanh." Liễu Tư Tư tức nổ phổi nói.

"Bà đây đúng là mù mắt mới định quay về với anh!"

Lâm Dật cố nén để không bật cười nói:

"Không phải cô vừa nói yêu tôi chân thành sao? Mới được bao lâu đã trở mặt rồi?"

"Thối lắm, anh cũng đừng thiếp vàng lên mặt mình nữa!"

Liễu Tư Tư mắng:

"Nhìn hiện tại anh là cái dạng gì? Anh thấy mình còn có thể xứng với tôi?"

"Có cái gì không xứng? Chẳng lẽ lời cô vừa nói đều là nói dối?" Lâm Dật nói: "Chẳng lẽ cô thực sự chỉ yêu tiền của tôi?"

"Đúng!"

Liễu Tư Tư nói:

"Nói thẳng cho anh biết, tôi chính là yêu tiền của anh đấy. Bằng không, với tên quỷ nghèo như anh, dựa vào đâu mà tôi phải mặt dày mày dạn trao thân cho anh?"

"Ài, rốt cuộc là tôi gửi gắm sai người."

"Ha ha, tự mình không có năng lực còn nói lời này thì có ích gì. Mới qua bao nhiêu lâu, sản nghiệp lớn như vậy mà bị anh làm hỏng hết. Chẳng bằng để cho tôi quản lý."

Rùm rùm rùm…

Chợt, cách đó không xa có tiếng xe mô tô rầm rầm vang lên.

Lâm Dật ngẩng đầu nhìn, thấy chiếc T12 của mình đã được đưa tới.

"Tiếng xe thật ồn." Khổng Tĩnh bịt tai nói.

"Ồn sao? Anh thấy nó dễ nghe mà." Lâm Dật vuốt đầu Khổng Tĩnh. "Lát nữa anh tiểu Dật dẫn em đi hóng gió nhé."

"Hả? Anh tiểu Dật, chiếc mô tô kia là của anh sao?"

"Đương nhiên."

Thấy chiếc mô tô từ đằng xa chạy tới, Liễu Tư Tư cau mày.

Trước kia còn lái Pagani, bây giờ lại đổi thành mô tô, hắn thực sự thất bại rồi sao.

"Lâm Dật, anh tích đức chút đi. Cưỡi con mô tô nát còn muốn lừa gạt bé con nhà người ta?"

"Cô nói vậy, tôi không thích nghe. Chiếc mô tô của tôi đáng giá không ít tiền đâu."

"Đáng giá cái rắm tiền gì, tiếng ồn lớn như vậy, còn nói mô tô đáng giá? Đã lúc này rồi, anh còn định giả vờ sao?"

Lâm Dật nhún vai một cái:

"Tùy cô thích nói sao thì nói."

Cùng lúc đó, chiếc T12 của Lâm Dật đã được lái tới trước mặt anh. Lâm Dật có ấn tượng với người tài xế này, anh ta tên là Cao Phi, là trưởng phòng bộ phận sửa chữa của trường đua xe.

"Lâm tổng, xe đã được sửa xong. Hơn nữa, chúng tôi còn sửa chữa ở một số chi tiết, tốc độ có thể nhanh hơn, hệ số an toàn cũng cao hơn trước nhiều."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 196.
Bình Luận (0)
Comment