"Được, tay nghề cũng rất khá, giống hệt lúc mới mua." Lâm Dật hài lòng khen ngợi.
"Chủ yếu là linh kiện tại xưởng và thân xe quả thực rất tốt, khuyết điểm duy nhất là quá đắt. Trước sau mất hơn 1 triệu mới sửa xong chiếc xe này."
Liễu Tư Tư và bạn của cô ta tập thể phát mộng.
Sửa cái xe mô tô mất một triệu tệ?
Vậy giá gốc phải bao nhiêu tiền?
"Đắt thì đắt chút, nhưng lái mô tô cũng là một sự hưởng thụ." Lâm Dật cười: "Được rồi, xe đã đưa tới, anh trở về làm việc đi. Gọi xe về, tìm Chu Hải Đào thanh toán."
"Cảm ơn Lâm tổng."
"Anh chờ một chút!"
Cao Phi đang định quay người đi, Liễu Tư Tư đằng sau chợt gọi với lại.
"Hả? Có việc gì?"
"Anh, anh vừa gọi anh ta là gì?" Liễu Tư Tư có chút khó tin hỏi lại.
"Lâm tổng, làm sao vậy?"
"Anh, anh ta chỉ là tên chủ quán cơm, anh gọi anh ta là Lâm tổng làm gì? Khách sạn của anh ta cũng phá sản rồi."
Cao Phi cau mày, nhìn Liễu Tư Tư như nhìn người điên.
Đầu óc của con mụ này dường như không được bình thường.
"Tôi không biết cô nói khách sạn là sao, nhưng trường đua xe quốc tế Trung Hải là sản nghiệp của Lâm tổng, tôi gọi một câu Lâm tổng là chuyện đương nhiên."
"Anh nói cái gì!"
"Trường đua xe quốc tế Trung Hải là của anh ta?"
Liễu Tư Tư và bạn cô ta như chó bị giẫm phải đuôi, gần như hét lên.
"Đúng, nếu các cô không tin thì tự mình kiểm tra xem."
Bỏ lại câu này, Cao Phi xoay người đi luôn.
Yêu thương sinh mệnh, rời xa kẻ điên.
Liễu Tư Tư và bạn thân của cô ta đứng như trời trồng.
"Lâm, Lâm Dật, anh, anh mua cả trường đua xe Trung Hải sao?"
"Đúng vậy, bỏ ra vài tỷ, cụ thể bao nhiêu thì tôi không nhớ."
"Mấy, mấy tỷ …"
Nghe thấy con số tỉ, Liễu Tư Tư rùng mình, tóc gáy dựng lên.
Mình nằm mơ cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
"Không phải anh vừa nói mình đã phá sản sao?"
"Tôi nói thế để thử cô thôi." Lâm Dật thở dài.
"Không ngờ cô vẫn cái vẻ trước đây. Gửi gắm sai rồi, sai rồi, tay cầm nhiều tài sản như vậy, bảo tôi phải tiêu xài như thế nào đây!"
"Lâm Dật, anh nghe em giải thích! Chuyện không phải như anh nghĩ." Liễu Tư Tư vội vã kéo tay Lâm Dật.
"Em chỉ vì khích lệ anh mới nói những lời đó. Thấy anh thành công, em cũng vui mừng theo."
"Vậy cô tiếp tục vui mừng đi, tôi không ngăn cản cô."
"Cho nên anh đã hiểu cho nỗi khổ tâm của em?"
Liễu Tư Tư mừng rỡ như điên nói:
"Anh vừa nói, quán cơm này là của anh, có phải vì cảm thấy có tiềm lực phát triển nên đầu tư không? Đã tự mình buôn bán cũng đừng thuê người nữa, để em làm là được."
Nói xong, Liễu Tư Tư giằng lấy khăn lau trên tay cô Lưu:
"Đây không phải chuyện của cô, tôi làm là được."
"Còn tớ nữa, tớ nữa! Tớ cũng giúp."
Thấy Liễu Tư Tư và bạn cô ta đều giành việc, cô Lưu sững sờ.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
"Như vậy không hay lắm đâu." Lâm Dật nói: "Làm việc ở đây không làm hỏng thân phận của các cô sao?"
"Nhìn anh nói kìa. Em chỉ là người bình thường, nào có thân phận gì, chỉ cần anh vui là được." Liễu Tư Tư nói.
"Vậy thì ở đây làm việc đi, tôi đi trước."
"Đi? Em đi cùng với anh. Em còn chưa từng được ngồi chiếc mô tô tốt như vậy bao giờ."
"Các cô không phải muốn ở lại đây làm việc sao, đi theo tôi làm gì?"
Nói xong, Lâm Dật ngồi lên mô tô, nghênh ngang rời đi.
Để lại Liễu Tư Tư và bận thân cô ta ngẩn ngơ trong gió.
Reng reng reng...
Vừa lái được một lát, điện thoại trong túi vang lên. Là Kỷ Khuynh Nhan gọi điện thoại tới.
"Anh đến công ty à?"
"Hả? Không có, anh chuẩn bị nhận đơn đây." Lâm Dật trả lời.
"Cái xe kia của anh sao lại đỗ ở bãi xe của công ty?"
Lâm Dật nghe xong đã hiểu chuyện gì. Kỷ Khuynh Nhan gọi điện thoại cho mình chắc là vì nhìn thấy xe của mình ở bãi đỗ xe.
"Gần đây anh mới mua một chiếc mô tô, vừa vặn xe được đưa đến, cho nên anh đỗ lại xe ở công ty em."
"Hóa ra là có chuyện như vậy. Em còn tưởng anh đến công ty."
"Đúng rồi, đang yên đang lành, anh mua xe mô tô làm gì? Lái cái đó nguy hiểm lắm."
"Chỉ là thỉnh thoảng lái chút, không nhất thiết phải nghiêm trọng như vậy đâu." Lâm Dật đáp.
"Kỷ tổng có thời gian không? Anh dẫn em đi hóng gió."
"Kỷ tổng bận làm việc chính, không có thời gian." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Nhưng có thể cho anh cơ hội đưa em ra ngoài."
"Có lợi ích gì không? Người như anh, không có lợi là không hứng thú."
"Đợi lát nữa em đặt đơn hàng, sau đó cho anh đánh giá năm sao."
"Thành giao! Anh ở ngay đường Tuyên Khách, năm phút là đến cửa công ty."
Ở giai đoạn hiện tại, đánh giá năm sao quá quan trọng với Lâm Dật.
Tính cả đơn này của Kỷ Khuynh Nhan, chỉ cần nhận thêm tám đơn nữa là có thể nhận được phần thưởng chung cực của nghề shipper này.
"Ừ, anh đến cửa công ty chờ em đi. Em mặc váy, phải đi thay quần cái đã."
"Váy không tốt sao? Đổi quần làm gì, đen như mực."
"Anh mới đen như mực!" Kỷ Khuynh Nhan nói: "Em mặc váy làm sao ngồi mô tô với anh?"
"Ấy… Hình như đúng là như vậy."
"Ngốc chết mất. Trong đầu anh toàn keo dính à? Hì hì…"
Không cho Lâm Dật ba hoa nữa, Kỷ Khuynh Nhan trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Dật thấy buồn cười, sau đó lái mô tô đến tập đoàn Triều Dương.
"Cậu xem chiếc mô tô màu đen kìa, mẹ nó, thật là ngầu!"
Ở cửa tập đoàn Triều Dương, một bảo vệ hơi béo nói.
"Đâu chỉ ngầu, quả thực ngầu muốn chết! Theo tôi suy đoán, không có mấy chục nghìn tệ là không mua nổi." Bảo vệ gầy nói.
"Tôi cũng cho là cái giá đó."
"Người có thể lái chiếc mô tô như thế có lẽ đều là người có tiền. Hơn nữa, người này còn ngang nhiên dừng xe ở đây, cậu nói xem có phải là đón Tổng giám đốc không?"
"Làm sao có khả năng? Cậu cho rằng Kỷ tổng giống đám tàn hoa bại liễu kia sao?" Bảo an béo không cho là đúng.
"Người theo đuổi Kỷ tổng bét ra cũng phải lái Lamborghini. Cho dù chiếc mô tô kia có đắt đi chăng nữa, cuối cùng vẫn còn kém chút."
"Vậy thì chưa chắc. Nói không chừng Kỷ tổng thích loại phong cách bụi bặm ngầu ngầu này thì sao."
"Đùa à, mấy người mới tới như cậu đúng là không hiểu chuyện." Bảo an béo dạy dỗ.
"Kỷ tổng là nữ thần trong lòng tất cả các nhân viên nam. Biết nữ thần là gì không? Chính là tiên nữ mặc váy, tiên khí lượn lờ, làm sao có thể thích thứ cuồng dã như này?"
"Chắc gì, người nào cũng đều có hai mặt mà." Bảo an gầy đưa ra cái nhìn khác.
"Được, nếu cậu không phục, chúng ta cược đi. Để xem người này có phải tới đón Kỷ tổng không."
"Không thành vấn đề, cược phiếu tắm ở trung tâm 298."
"Chơi thì chơi."
Mười mấy phút sau, Kỷ Khuynh Nhan mang giày cao gót, tay xách túi, đi ra khỏi cửa lớn.
Lâm Dật liếc nhìn mắt, ánh mắt sáng bừng lên.
Quần jean màu xanh lam, giày đen, áo phông cộc tay màu trắng, khoác áo jacket màu bạc ngang eo, trên mặt còn đeo một chiếc kính râm cỡ lớn.
Trọn bộ phối hợp quả thực vô cùng phong cách.
"Bộ trang phục này đẹp không? Có xứng với mô tô của anh không?" Kỷ Khuynh Nhan cười nói.
"Hợp! Hợp đến mức phun cả máu!"
"Hi hi, lời này em thích nghe." Kỷ Khuynh Nhan cầm túi giấy: "Anh dịch lên trước một chút, em muốn lên xe."
"Đã giữ cho em một chỗ rồi, nếu còn lui lên trước nữa, anh sẽ ngồi lên bình xăng mất."
"Vậy cũng không đủ cho em ngồi. Anh lui lên trước chút xíu đi." Kỷ Khuynh Nhan nhỏ giọng nói.
Lâm Dật quay đầu liếc một cái, ngầm hiểu, cũng rất chủ động dịch lên trước.
"Nhìn một cái là có thể đẻ con đấy."
------
Dịch: MBMH Translate