"Nói mù cái gì đấy?"
Trợn mắt mắng Lâm Dật một câu, Kỷ Khuynh Nhan ngồi lên xe mô tô.
"Chờ đã, em đặt đơn hàng ủng hộ anh cái đã."
"Anh chờ mỗi câu này của em."
Chuyện đặt đơn, nhận đơn như vậy đã thành thói quen của Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan.
Lâm Dật có cảm giác như đang chạy Didi.
"Em có đội mũ bảo hiểm không?" Lâm Dật đội mũ xong, sau đó hỏi.
"Em không đội đâu."
"Không thích cảm giác bị ràng buộc sao?"
"Ừ." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Đeo mũ bảo hiểm làm tóc của em bị rối."
"Nhưng gió thổi vào cũng sẽ rối tóc mà."
"Anh chạy chậm chút là được. Em còn đủ thời gian, chạy chậm chút cũng tới kịp."
"Được thôi." Lâm Dật khởi động xe. "Ôm chặt."
"Ừ, ôm chặt rồi, xuất phát đi công ty thiết kế Nhã Lạc." Kỷ Khuynh Nhan hưng phấn bừng bừng, hiển nhiên là lần đầu tiên nàng ngồi xe mô tô.
"Ban ngày ban mặt thế này, em kéo quần áo anh làm gì? Anh lại không phải người như vậy."
"Không phải anh bảo em ôm chặt sao."
"Anh bảo em ôm eo của anh, lại không bảo em bắt lấy y phục của anh." Lâm Dật nói: "Đây là xe gắn máy, chấn động lớn lắm."
Kỷ Khuynh Nhan không hiểu lời nói linh tinh của Lâm Dật, ngượng ngùng nói:
"Em, em thật sự ngại mà."
"Nói vậy cũng vô dụng." Lâm Dật thở phì một cái nói: "Miệng cũng hôn rồi. Lúc làm chuyện chính, có thấy em ngại ngùng gì đâu."
"Lâm Dật, em giết anh bây giờ!"
Kỷ Khuynh Nhan bấu eo Lâm Dật:
"Nếu anh còn nói linh tinh, em sẽ cho anh đánh giá kém."
"Được được rồi, em là Thượng Đế, nhanh ôm đi, không thì không an toàn."
"Ừ, biết rồi."
Kỷ Khuynh Nhan nghiêng người về phía trước, ôm eo Lâm Dật.
"Ái…"
Lâm Dật giật mình một cái.
"Làm sao, em dùng sức quá à?"
"Không phải em dùng sức quá, mà là mềm quá." Lâm Dật thỏa mãn nói: "Bên trong chứa toàn nước sao?"
Hả?
Kỷ Khuynh Nhan sửng sốt, chợt phát hiện hai ngọn núi của mình đã bị ép đến biến dạng.
"Lưu manh, đừng nghĩ mãi những thứ không lành mạnh kia. Nhanh lái đi, đi công ty thiết kế Nhã Lạc!"
"Không thành vấn đề."
Để không làm loạn kiểu tóc của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật chạy rất chậm.
Mãi đến tận khi bị xe đẩy của hai người tàn tật vượt qua mới tăng thêm chút tốc độ.
"Lâm Dật, phía trước là đèn đỏ." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Mau dừng lại."
"Đèn đỏ làm sao?" Lâm Dật không quan tâm: "Chúng ta lái xe mô tô qua, nếu còn chờ đèn đỏ là không tôn trọng nó."
"Đây là trái luật."
"Về lý thuyết mà nói, ngồi xe mô tô vượt đèn đỏ chắc chắn là phạm pháp." Lâm Dật đàng hoàng nói.
"Nhưng cho dù bị máy quay thu hình lại, chúng ta cũng không cần sợ. Họ không thể nào tìm được chúng ta, không thể phạt tiền, cũng không thể bắt người, sợ cái gì."
"Nhưng em cảm thấy vẫn nên dừng đèn đỏ thì hơn."
"Sao em phải chấp nhất chuyện dừng đèn đỏ vậy, lần đầu ngồi mô tô hả?"
"Không phải, vì phía trước có cảnh sát giao thông."
Lâm Dật nghiêng đầu nhìn, thình lình phát hiện một cảnh sát giao thông đang mỉm cười nhìn về phía mình.
Đây là nụ cười tử vong trong truyền thuyết sao.
Chỉ hỏi ngươi có sợ hay không!
Vội vã dừng lại, Lâm Dật cúi chào tạ lỗi.
Thấy thái độ Lâm Dật cũng không tệ lắm, cảnh sát giao thông không nói cái gì thêm.
Anh ta cũng thầm nhổ nước bọt. Người đẹp quả nhiên đều bị đại gia nhận thầu.
Tuy rằng bên phải có chiếc BMW, bên trái có Land Rover, nhưng gộp lại hình như còn không bằng tiền con xe mô tô kia.
"Này người anh em, em gái không tệ nha."
Trong lúc Lâm Dật chờ đèn đỏ, chủ xe BMW bên phải thò ra nói.
"Sao, hâm mộ à?"
"Hâm mộ chứ, tôi lái cả Series 7 đây, nhưng vẫn là tên chó độc thân."
"Hết cách, xã hội này thích nhìn mặt mà."
"Mẹ kiếp, người anh em nói vậy thật quá tổn thương người khác." Chủ xe BMW nói.
"Tôi đã nói rất uyển chuyển rồi." Lâm Dật đáp: "Nếu nói nguyên nhân chân thực ra, ông anh càng không chịu nổi."
"Nguyên nhân chân thực là gì?"
"Tôi có thể một đêm bảy lần, ông anh được không?"
"Trời ạ, đừng kích thích người ta như vậy chứ!"
Chủ xe BMW cảm giác bị nghìn tỷ điểm tấn công công kích dữ dội, chủ động lựa chọn câm miệng.
"Chở theo cô em gái xinh đẹp là nghĩ mình trâu bò à? Chẳng phải cưỡi con mô tô thôi sao."
Người vừa nói là chủ xe Range Rover màu trắng bên trái Lâm Dật, thỉnh thoảng còn liếc Kỷ Khuynh Nhan một cái, lòng nhộn nhạo.
"Làm sao, ông anh ghen tị hả?" Lâm Dật đáp trả.
"Tôi có gì phải ghen tị." Chủ xe Range Rover khinh thường.
"Chỉ cần tôi có tiền, gái ra sao mà chẳng tìm được? Vung tay cũng vơ được cả nắm. Nói cậu đấy, tốt nhất phải cẩn thận một chút, đừng để ngày nào đó bị tên con ông cháu cha nào đó dọa chạy."
"Làm sao? Lái chiếc Range Rover là có thể xem thường chiếc mô tô nhỏ này của tôi hả?" Lâm Dật ưỡn thẳng lưng.
"Đừng nhìn đây là mô tô thôi, nhưng tốc độ không chậm hơn xe ông anh chút nào đâu."
"Cậu em, đừng đùa nha. Đây chính là Range Rover giá hơn hai triệu tệ của tôi đấy, động lực không đùa được đâu."
"Ông anh không tin hả, không thì hai ta so một phát?"
"So thì so. Ai thua phải làm cháu." Chủ xe Range Rover kêu gào.
"Bây giờ bắt đầu chứ?"
"Được!"
Chủ xe Range Rover cũng không hàm hồ, dáng vẻ như thực sự cược với Lâm Dật, một phát đạp chân ga xông thẳng lên.
" y ây ây, đại ca, phía trước là đèn đỏ đấy!"
Kít… kít kít…
Chủ xe Range Rover mới chợt ngừng lại, nhưng không phải vì nghe thấy Lâm Dật gọi.
Bởi vì cảnh sát giao thông đang tới.
"Thưa anh, xin lấy ra bằng lái, trừ sáu điểm, phạt hai trăm tệ."
Cùng lúc đó, đèn đỏ chuyển xanh, Lâm Dật chậm rãi lái đi. Lúc đi qua, anh nói với chủ xe Range Rover:
"Cảm ơn cháu trai!"
Kỷ Khuynh Nhan che miệng cười khẽ. Tiếng cười làm đau lòng chủ xe Range Rover.
Chơi với Lâm Dật, ông thật sự không phải đối thủ nha.
"Thằng nhãi, chú mày có gan thì đừng đi! Chúng ta tiếp tục so, ai thua làm cháu!" Rủa một tràng, sau đó chủ xe Range Rover quay sang, cười với cảnh sát giao thông:
"Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không cố ý. Nếu không phải thằng nhóc kia khích bác tôi, tôi chắc chắn không vượt đèn đỏ. Anh cho tôi thêm một cơ hội đi."
"Khích bác?" Anh cảnh sát giao thông không nói gì, chỉ liếc ông chủ xe Range Rover: "Như ông anh còn muốn đua xe với người ta?"
"Là hắn ta không phục trước. Cưỡi con mô tô nát, chở người đẹp, còn kêu gào với tôi. Tôi chỉ muốn cho hắn ta đẹp mặt chút thôi!"
Lần này, anh cảnh sát giao thông thực sự không nói gì. Chỉ số thông minh bằng này còn đòi lái xe ra đường, đúng là còn đáng sợ hơn nữ tài xế.
"Cái xe Range Rover này của ông anh là dòng cao cấp, công suất 415 kW, mô-men xoắn 700Nm. Thời gian gia tốc từ 0 đến 100 km/h là 5.4 giây. Tôi nói không sai chứ?"
"Đúng đúng." Ông chủ xe Range Rover gật đầu liên tục: "Thật không hổ là người mỗi ngày giao tiếp với xe, vừa nhìn đã biết ngay tham số của xe tôi. Lợi hại lợi hại!"
"Nhưng ông anh có biết tham số của chiếc mô tô kia không?"
"Một cái mô tô nát cũng đòi nói số liệu?" Ông chủ xe Range Rover khinh thường nói.
"Chiếc mô tô kia tên là Tamburini T12, tiếng Trung gọi là Hắc Ám Tinh Linh. Tốc độ cao nhất của nó là 340 km/h, gia tốc đến 100 km/h mất 3.4 giây. Range Rover của ông anh so được sao?"
Chủ xe Range Rover mặt tái xanh, nói chuyện lắp bắp:
"Chiếc, chiếc mô tô kia tốt vậy thật sao?"
"Giá của T12 trong nước gần 6.5 triệu tệ, đủ mua ba chiếc Range Rover của ông anh rồi. Ông anh còn muốn so với người ta sao?"
------
Dịch: MBMH Translate