“6,5 triệu...”
Nghe thấy con số này, đầu của ông chủ chiếc xe Range Rover liền cảm thấy ong ong.
“Một chiếc xe mô tô lại có thể bán đắt như thế sao?”
“Hiện tại ông biết cũng không muộn.” Cảnh sát giao thông đem bằng lái trả lại, “Tôi đã giúp ông một lần này đó, đi nhanh đi, đừng ở đây mất mặt nữa.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Dưới sự chiếu cố của cảnh sát giao thông, chủ xe Range Rover chán nản rời đi. Lâm Dật cũng lái xe rời đi, không nói gì cả.
Nửa giờ sau, Lâm Dật lái xe máy, đưa Kỷ Khuynh Nhan đến công ty thiết kế Nhã Lạc.
Khi hai người đến nơi, Lâm Dật nhìn thấy Quan Nhã và một người đàn ông trung niên đang đứng chờ ở cửa chính.
Không có gì bất ngờ cả, hẳn là đang đợi Kỷ Khuynh Nhan.
“Kỷ tổng, đã đợi lâu rồi.”
Nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan xuống khỏi xe máy, Quan Nhã liền đưa tay ra, nhiệt tình lên tiếng.
Chỉ là cô cũng không phát hiện ra người đàn ông đội mũ bảo hiểm kia là Lâm Dật.
Đồng thời, trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Lấy thân phận và sự tu dưỡng của Kỷ tổng, sao có thể ngồi xe mô tô đến được?
Chẳng lẽ là trên đường kẹt xe, cho nên mới đi xe mô tô tới?
“Đã để các người đợi lâu, thực sự xin lỗi.” Kỷ Khuynh Nhan áy náy đáp lại.
“Đều là người một nhà, Kỷ tổng không cần khách khí.”
Nói xong, Quan Nhã nghiêng người sang, giới thiệu:
“Kỷ tổng, tôi giới thiệu cho ngài một chút, vị này là người phụ trách Delphi tại khu vực Châu Á - Thái Bình Dương, Chử Đạo Nghĩa tiên sinh.”
“Theo như tôi được biết, Delphi là nhà chế tạo du thuyền cấp thế giới, có thể may mắn gặp được Chử tiên sinh, thật sự là vinh hạnh.”
“Lâm tổng khách khí rồi.” Chử Đạo Nghĩa đưa tay ra, “Tuy chúng ta không phải là người chung ngành nghề, nhưng tôi cũng đã nghe qua đại danh của ngài, tuổi còn trẻ mà đã có thể quản lý một công ty đã lên sàn. Đây không phải là chuyện mà người bình thường người có thể làm được.”
Kỷ Khuynh Nhan khẽ gật đầu, cũng không có ý đưa tay ra.
Chử Đạo Nghĩa cảm thấy xấu hổ, mặt mũi có chút không nhịn được.
“Kỷ tổng, ngay cả cơ hội bắt tay cũng không cho, đây cũng không có thành ý đi.”
Sắc mặt Quan Nhã trầm xuống, tên gia hỏa này, mới vừa rồi còn giả trang thành vẻ chó hình người, nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan đã lộ ra cái đuôi hồ ly.
Kỷ tổng là người mà Lâm tổng coi trọng, vụ làm ăn này ông có muốn làm nữa không đây?
“Tất cả mọi người đều là người làm ăn, nói về tiền mới là chân thật nhất, làm gì để ý tới những chi tiết này.”
“Tôi lại cảm thấy, đây là vấn đề về lễ tiết.” Chử Đạo Nghĩa nói:
“Đừng nói là ngài, cho dù là bên Lâm tổng tới, thì cũng nên cho Chử Đạo Nghĩa tôi chút mặt mũi chứ.”
“Anh thì tính là cái gì? Cũng xứng để cho tôi nể tình sao!”
Nghe thấy tiếng mắng chửi này, Quan Nhã và Chử Đạo Nghĩa đều nhìn về phía tài xế của Kỷ Khuynh Nhan.
Người này bị làm sao vậy? Cũng quá không có quy củ đi.
“Vậy mà lại dám nói năng lỗ mãng với tôi, cậu có biết Chử Đạo Nghĩa tôi là ai không!”
“Tôi còn chưa động thủ, là đã coi như là nể mặt mũi của anh rồi.”
Quan Nhã nhìn chằm chằm, giọng nói này, sao nghe có chút quen tai?
“Lâm tổng!”
Nhìn thấy Lâm Dật tháo mũ bảo hiểm xuống, Quan Nhã liền bị giật mình.
Lúc nãy, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, người lái chiếc xe máy kia lại chính là Lâm Dật!
Chử Đạo Nghĩa cũng cảm thấy mông lung,
“Quan, Quan tổng, cô nói cái gì, hắn chính là là Lâm tổng mà ngài nhắc tới sao?”
“Không sai, bến cảng Vọng Giang cũng là của Lâm tổng, là tất cả bên A của chúng ta.”
Sắc mặt Chử Đạo Nghĩa trầm xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Chính mình vừa rồi, hình như đã mắng Lâm tổng, việc này nên làm thế nào mới được đây.
Lâm Dật nhướng mày, nhìn Chử Đạo Nghĩa, vẻ mặt lạnh lùng.
“Không phải anh muốn bắt tay cô ấy sao, tôi cho anh cơ hội.”
Coi như Chử Đạo Nghĩa có ngu thì cũng nhìn ra được quan hệ giữa hai người.
Nếu không thì làm sao có thể ngồi cùng một xe mô tô tới.
“Lâm tổng, ngài cứ xem việc này là trò đùa thôi. Nếu như tôi sớm biết ngài và Kỷ tổng có quan hệ như vậy, thì đã không nói như vậy.”
Chử Đạo Nghĩa khẩn trương muốn chết, có loại cảm giác như đang ngồi trước thẩm phán.
Hạng mục bến cảng Vọng Giang, đều đã chuẩn bị báo cáo lên, lãnh đạo tổng bộ vô cùng coi trọng. Nếu như bởi vì mình mà xảy ra sai sót, chỉ e là phải bỏ đi!
“Hiện tại đã biết sợ?”
“Biết rõ, biết...”
“Việc này không cần anh, chúng tôi sẽ đổi sang đại lý thiết bị khác, đi thôi.” Lâm Dật nói.
“Lâm tổng, không được, bởi vì cái gọi là người không biết không có tội, ngài cho tôi một cơ hội đi.”
“Cút!”
Chử Đạo Nghĩa bị dọa cho giật mình, mặt mày xám xịt rời đi.
Quan Nhã thở dài, tại sao lại phải như vậy.
Nhìn thấy Lâm Dật ra mặt cho mình, Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy vui vẻ, ôn nhu nói:
“Em đi trước, lúc lái xe nhớ chậm một chút.”
Lâm Dật gật gật đầu, “Đợi lát nữa xong việc, có cần anh tới đón em không.”
“Không cần đâu, anh cứ lo chuyện của mình đi, đừng đem thời gian lãng phí trên người của em.”
“Vậy thì anh sẽ không quản em nữa, đừng quên cho đánh giá năm sao.”
“Thôi đi, thật biết nịnh bợ, chỉ biết mỗi đánh giá năm sao.”
Mắng xong một câu, Kỷ Khuynh Nhan cầm lấy văn kiện, xoay người đi vào tòa nhà công ty thiết kế Nhã Lạc.
Mà Lâm Dật cũng lái xe mô tô rời đi, tiếp tục làm việc của mình.
Đến tận hơn năm giờ tối, Lâm Dật nhận được tổng cộng bốn đơn, hai đánh giá tốt, hai đánh giá trung bình.
Cộng với đơn đặt hàng của Kỷ Khuynh Nhan nữa, tổng cộng thu hoạch được ba đánh giá năm sao.
Tiến độ nhiệm vụ đạt (14/ 20)
Nếu như vận khí tốt và cố gắng một chút thì đoán chừng một ngày có thể thu được sáu đánh giá năm sao nữa. Nếu như không may mắn thì vẫn còn hai ngày, hẳn là cũng không kém nhiều lắm.
Reng reng reng ~~
Bỗng nhiên điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, là Trương Tùng gọi tới.
“Lão đại, nửa giờ nữa là em hoàn thành xong nhiệm vụ công tác, anh đang ở đâu? Đợi lát nữa cùng đi ăn cơm đi, em sắp chết đói rồi.”
“Cậu đang ở chỗ nào, anh bây giờ sẽ qua đón cậu.”
“Ngay tại Cisco, đoán là khi anh đến thì em cũng gần như là xong việc.”
“Được, đợi anh ở đó.”
Cúp điện thoại, Lâm Dật lái xe máy đi về phía Cisco.
Sau hai mươi phút, Lâm Dật đến bên dưới Cisco, cẩn thận dò xét đối thủ cạnh tranh của mình.
Bởi vì là công ty tập hợp phát triển nghiên cứu và sản xuất, cho nên về quy mô, nó lớn hơn nhiều so với Long Tâm.
Lâm Dật cầm mũ bảo hiểm cười nói, “Lập tức sẽ nói tạm biệt với các người thôi.”
Không bao lâu sau, Trương Tùng đi ra từ trong cao ốc Cisco, bên cạnh còn có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, hai người vừa nói vừa cười, có chút hòa hợp.
Tên của của đàn ông này, Trương Tùng trước đó đã từng nói qua, hình như gọi là Nghiêm Hồng Vũ, quản lý thị trường của Cisco.
“Nghiêm tổng, mong rằng chúng ta lần này hợp tác vui vẻ.” Trương Tùng đưa tay ra, “Nhưng phương án xuất hàng lần thứ hai tốt nhất là nên nhanh chóng đưa vào danh sách trọng yếu. Việc này đối với việc chúng ta chiếm lĩnh thị trường rất quan trọng.”
“Yên tâm, tôi sẽ cố gắng sắp xếp.” Nghiêm Hồng Vũ nói:
“Nhưng cậu phải biết, hiện nay thị trường chip ở trong nước đã bị chúng tôi chiếm lĩnh, cho nên các phương diện lượng xuất hàng đều rất lớn, cũng chỉ có thể cố gắng sắp xếp.”
“Vậy làm phiền Nghiêm tổng.”
Nói xong, Trương Tùng quay người rời đi, vừa hay nhìn thấy Lâm Dật cách đó không xa đang phất tay, liền bước nhanh tới.
“Lão đại, sao anh lại đổi xe máy rồi, thật là ngầu nha.” Trương Tùng hâm mộ nói.
“Vậy anh đóng gói rồi tặng cho cậu.”
“Thôi đừng, em cũng không biết lái.”
Lâm Dật ngẩng đầu, liếc nhìn Nghiêm Hồng Vũ đã quay người rời đi, “Hôm nay nói những gì rồi?”
“Đừng nói nữa, Cisco này, rất biết giả vờ.”
------
Dịch: MBMH Translate