Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1920 - Chương 1918: Nói Chuyện Phiếm Thì Nói Chuyện Phiếm, Đừng Có Mà Lái Xe.

Chương 1918: Nói Chuyện Phiếm Thì Nói Chuyện Phiếm, Đừng Có Mà Lái Xe.
Chương 1918: Nói Chuyện Phiếm Thì Nói Chuyện Phiếm, Đừng Có Mà Lái Xe.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Chu Nguyên nhún vai, vẻ mặt phách lối.

"Nếu như anh ta không chết, đến bây giờ tôi đều không có cơ hội ngồi lên phía trên, ha ha... Nói thật, tôi vẫn rất cảm tạ các người, nếu không do anh khiến cho anh ta chết ở bên ngoài, tôi có lẽ còn phải đợi thêm một hai năm, thật sự là cảm ơn anh rất nhiều."

Lâm Dật đứng dậy, đi từng bước một về phía Chu Nguyên.

Vẻ mặt của anh ta có chút mất tự nhiên, cho dù dáng người của hai người không khác nhau là bao. Nhưng Lâm Dật lại mang đến cho anh ta một loại cảm giác áp bách trước nay chưa từng có, nhịp tim không khỏi tăng tốc, chân giống như không nghe theo sự sai khiến của bản thân, cứ lùi dần về phía sau.

"Anh muốn làm gì..." Giọng nói của Chu Nguyên dần trở nên run rẩy, "Tôi nói cho anh biết, nếu như anh dám động thủ với tôi thì sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật!"

Ba!

Lâm Dật không nói chuyện, một bàn tay tát lên mặt của Chu Nguyên.

Lấy sức khỏe của Chu Nguyên làm sao có thể đỡ được sức lực của Lâm Dật!

Ăn một bạt tay này, khóe miệng anh ta lập tức rỉ máu, vô cùng thê thảm.

"Con mẹ nó anh lại dám đánh tôi, có tin tôi sẽ tố cáo anh hay không!"

Lâm Dật nhìn xuống Chu Nguyên từ trên cao, mặt không cảm xúc.

"Anh có tin tôi dám đánh chết anh hay không?"

Chu Nguyên khẽ run rẩy, lông tơ toàn thân nổi cả lên.

Nhưng rất nhanh anh ta liền tỉnh táo lại, hiện tại là xã hội pháp luật, cho dù anh ta có một trăm lá gan, cũng không dám làm gì mình.

"Ha ha ~"

Chu Nguyên cười cười, chật vật bò dậy từ dưới đất.

"Xem như anh lợi hại, tôi phục. Tôi biết tôi không thể trêu vào anh, tôi đi là được rồi. Dù sao tôi cũng đã đạt được mục đích, không cần thiết phải phí sức lực ở nơi này với các người."

Lâm Dật không nói chuyện, cúi đầu nhìn hợp đồng mà Chu Tích Thành vừa mới ký, sau đó nhặt lên.

"Anh đây là đang dựa vào phần hợp đồng này sao?"

"Thì có thể thế nào." Chu Nguyên nói với vẻ không sợ hãi.

Lâm Dật cầm bật lửa trên bàn trà lên, sau đó đốt hợp đồng ở giữa không trung.

Chu Nguyên ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Lâm Dật sẽ làm ra chuyện như vậy.

Nếu như hợp đồng bị hủy thì tất cả những gì mình làm đều sẽ uổng phí!

"Con mẹ nó anh đưa hợp đồng cho tôi!"

Chu Nguyên xông tới giống như bị điên, cố gắng đoạt lại hợp đồng từ trên tay Lâm Dật.

Hô thông!

Lâm Dật không cho anh ta cơ hội, một chân đá vào trên người anh ta.

Chu Nguyên bị đá té xuống đất, dáng vẻ còn chật vật hơn so với vừa rồi.

Rất nhanh, một xấp hợp đồng dày đã bị thiêu thành tro tàn.

Vẻ mặt Chu Nguyên như đã sụp đổ, hai phần hợp đồng đều bị thiêu hủy, trên tay của mình không có bất kỳ chứng cớ nào.

Tương lai đã không có khả năng quản lý công ty nữa.

Tất cả cố gắng mấy năm này đều như nước chảy về biển đông.

Mồ hôi lạnh thẩm thấu qua quần áo của Chu Nguyên, anh ta biết mình đã không còn đường để đi.

Chu Nguyên thất tha thất thểu, bò đến bên người Chu Tích Thành, ôm lấy chân của ông.

"Bác cả, cháu biết sai rồi, van xin bác cho cháu thêm một cơ hội. Cháu đây là do bị ma quỷ ám ảnh, mới làm ra chuyện như vậy, sau này sẽ không dám nữa."

Chu Tích Thành quét mắt qua người đang suy sụp trước mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén.

"Cháu cảm thấy, bác còn có thể cho cháu cơ hội sao!"

"Nhưng cháu là cháu ruột của bác, bác không thể đối xử với cháu như vậy."

"Cháu ruột thì có thể thế nào, cháu làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như này, bác tuyệt đối sẽ không giữ cháu lại nữa!"

Chu Tích Thành không cho Chu Nguyên bất kỳ một đường lùi nào.

Nếu như không có ý chí sắt đá như này, qua nhiều năm như vậy, ông cũng không có khả năng đưa Chu gia đến vị trí ngày hôm nay.

Chu Nguyên xụi lơ ngồi dưới đất, việc đã đến nước này, cho dù mình có nói cái gì cũng đều đã vô dụng.

"Người đâu, đưa cậu ta ra ngoài cho tôi!"

Hai vệ sĩ của Chu Tích Thành đi vào từ bên ngoài, sau đó kéo Chu Nguyên ra ngoài.

"Lâm tổ trưởng, chuyện này may mà nhờ có cậu, nếu như không phải là các người tới kịp thời, thì Chu gia chúng tôi thật sự là xong rồi."

"Chu Lương là cấp dưới của cháu, đây đều là việc mà cháu nên làm." Lâm Dật nói:

"Vẫn là câu nói trước kia, sau này nếu như Chu gia có bất kỳ chuyện gì không xử lý được, đều có thể gọi điện thoại cho cháu. Cháu sẽ cố hết sức giúp giúp đỡ mọi người xử lý."

"Cảm ơn Lâm tổ trưởng."

Làm xong chuyện chính, ba người chuẩn bị rời đi.

Chu Tích Thành vốn dĩ muốn giữa ba người lại ăn bữa cơm, nhưng bị ba người từ chối.

Bên phía Yến Kinh còn có việc chờ bọn họ xử lý, không thể cứ lãng phí thời gian ở đây được.

Sau khi khách sáo đơn giản vài câu, ba người rời khỏi Chu gia, đón xe đến sân bay.

Mà Tống Kim Dân đã rời đi từ sớm, bởi vì Lâm Dật muốn đi xử lý chuyện Hắc Xà, anh còn cần chuẩn bị một chút, cho nên đã sớm tách ra với Lâm Dật.

Hơn hai giờ sau, ba người xuống máy bay tại Yến Kinh, sau đó ngồi xe chuyên dụng của lữ đoàn Trung Vệ, trở về khu vực.

Hơn hai giờ chiều, lúc ba người tới văn phòng của Lưu Hồng thì thấy người đang dùng cơm.

"Lúc này đã hơn hai giờ rồi, sao mới ăn cơm?"

"Gần đây có một đống chuyện lớn cần xử lý, tôi vừa mới xử lý xong xuôi, lát nữa còn có buổi họp, đây là bữa cơm đầu tiên của ngày hôm nay." Lưu Hồng vừa ăn vừa nói:

"Chuyện bên phía Thành Đô đều đã xử lý xong rồi đúng không? Tâm trạng người Chu gia vẫn tốt chứ."

"Đã xử lý xong." Lâm Dật nói.

"Nếu như đã xử lý xong chuyện bên Thành Đô, vừa lúc trở về xử lý chuyện của tổ một luôn."

Lưu Hồng nói:

"Các người hẳn là có nghe nói về chuyện bọn họ nộp đơn xin xuất ngũ đúng không."

"Nghe nói, bọn họ đều tới sao?"

"Buổi sáng có đến, đang tiếp nhận khảo sát ở bên trong, đoán chừng lát nữa sẽ đi ra."

"Anh không nói chuyện của tôi cho bọn họ biết sao?"

"Vốn muốn nói cho bọn họ, nhưng nghĩ kỹ, lại không biết nên mở miệng thế nào, dù sao cậu bây giờ thuộc về loại trạng thái xác chết vùng dậy. Cho nên tôi định chờ cậu trở về, rồi tự mình giải thích cho bọn họ."

"Vậy được rồi." Lâm Dật bất đắc dĩ nói:

"Đợi sau khi xong việc, anh bảo bọn họ cùng tới để tôi giải thích thống nhất một chút, bớt lãng phí nước miếng."

"Được."

Lưu Hồng rất nhanh đã ăn cơm xong, "Tôi còn cần bắt đầu một buổi họp, các người ở lại đây đi."

"Được."

Sau khi Lưu Hồng rời đi, văn phòng an tĩnh lại, Ninh Triệt đốt điếu thuốc, hai chân thon dài gác lên bàn trà.

"Cậu trước đó không phải nói sẽ đi xử lý người của Hắc Xà sao, định lúc nào đi?"

"Trong vòng mấy ngày này, nhưng còn chưa chắc chắn thời gian cụ thể." Lâm Dật nói:

"Việc này cũng không cần các người hỗ trợ, giày vò nhiều ngày với tôi như vậy rồi, hai người các người cũng nên trở về nghỉ ngơi một chút."

"Tôi không mệt, chỉ cần tổ ba chúng tôi không có nhiệm vụ, tôi sẽ đi theo cậu." Ninh Triệt nói:

"Thiếu chút nữa đã nổ chết cậu, tôi phải tìm bọn hắn báo thù này."

"Bình tĩnh một chút, cô nhìn Khưu tổ trưởng một chút, cũng không có thu xếp đi với tôi." Lâm Dật cười ha hả.

"Hai chúng tôi không giống nhau, trải qua nhiều năm như vậy, tôi mới tìm được một người có kích thước và thời gian phù hợp hoàn mỹ với tôi. Nếu như anh chết thì sau này tôi không thể dùng nữa, cho nên tôi nhất định phải tìm bọn họ để báo thù này."

Lâm Dật: ...

Nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, cô lái xe làm gì!

Bình Luận (0)
Comment