Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1922 - Chương 1920: Một Loại Ôn Nhu Khác.

Chương 1920: Một Loại Ôn Nhu Khác.
Chương 1920: Một Loại Ôn Nhu Khác.

Lâm Dật không quan tâm đến chuyện Tống Kim Dân thêm giờ, lần lượt gọi điện thoại cho người của tổ một.

Hai giờ sau, mọi người tập hợp tại sân bay, bay đến Dubai.

Nhưng Tống Kim Dân không cùng hành động với bọn họ, mà đi máy bay riêng.

Hơn bảy giờ sau, máy bay đáp xuống tại sân bay Dubai.

Vừa mới xuống máy bay, một loại cảm giác quen thuộc vây quanh Lâm Dật.

Tình cảnh này, khiến cho Lâm Dật nhớ tới lần mình và Kỷ Khuynh Nhan đến Dubai trước đây.

Anh vẫn còn nhớ rõ, Kỷ Khuynh Nhan mặc một chiếc váy dài, đeo kính đen, dưới chân còn đi xăng đan buộc dây, bộ dáng ưu nhã, giống như là một minh tinh tới đây để quay chụp quảng cáo.

Còn có cửa hàng LV quen thuộc kia nữa, Kỷ Khuynh Nhan đi dạo ở bên trong mấy vòng, nhưng cuối cùng đều không mua gì cả.

Duy chỉ có cây thông Noel đứng sừng sững trong đại sảnh đã không thấy, người phụ nữ ngạo kiều thích cười kia đã không còn ở bên cạnh mình.

"Anh Lâm, sao anh còn ngẩn người rồi, đi mau thôi." Tiếu Băng đang đi phía trước, bỗng quay đầu lại nói.

"Không có việc gì, các người đi trước đi."

Trả lời một câu, Lâm Dật đi ra ngoài cùng với mấy người.

Cũng không biết là trùng hợp hay là ông trời sắp xếp, sau khi đến Dubai, khách sạn mà mấy người vào chính là khách sạn Burj Al Arab mà lúc trước anh từng ở qua.

Một một cảnh vật nơi này đều khiến cho anh cảm thấy rất quen thuộc.

Reng reng reng _

Mọi người vừa mới đặt chân tới khách sạn, thì nhận được điện thoại của Lục Bắc Thần.

"Đến Dubai rồi đúng không."

"Ngài còn biết cả chuyện này sao?"

"Nhiều người đi theo cậu như vậy, tôi có thể không thể biết." Trong điện thoại, Lục Bắc Thần cười ha hả.

"Nhìn giọng điệu của ngài, hẳn là không sẽ quản chuyện này đâu đúng không."

"Đương nhiên là sẽ không quản." Lục Bắc Thần nói:

"Lữ đoàn Trung Vệ chính là một chỗ như vậy, có thù tất báo, hơn nữa việc này còn do cậu tự mình sắp xếp, tôi cũng yên tâm, coi như là mang theo người tổ một đi huấn luyện vậy."

"Còn có gì muốn dặn dò nữa hay không?"

"Lữ đoàn Trung Vệ không giống với những tổ chức khác, không nên để lộ thân phận của mình là được." Lục Bắc Thần nói:

"Đây là yêu cầu duy nhất của tôi, làm tốt chuyện này là được."

"Đã hiểu."

"Tôi không nói những chuyện khác, tự mình sắp xếp đi, chú ý an toàn, về sớm một chút."

"Được."

Sau khi cúp điện thoại không bao lâu, những người khác đã tới.

"Anh Lâm, chúng ta lúc nào thì lên đường?" Dư Tư Dĩnh hỏi.

"Trước đừng có gấp, ngồi máy bay thời gian dài như vậy rồi, đi nghỉ ngơi một chút đã. Lúc nào xuất phát, tôi sẽ thông báo cho các người." Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói:

"Nếu như nhàn rỗi không chuyện gì, các người có thể đi dạo xung quanh."

"Cũng đã tối rồi, ra ngoài ăn một chút gì đi." Tiếu Băng nói.

"Tôi không ăn, các người ăn đi."

Nói xong, Lâm Dật yên lặng đi ra khỏi phòng, cũng không sắp xếp những chuyện khác.

Mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, cảm thấy Lâm Dật có điểm gì là lạ.

"Được rồi, đừng để ý tới cậu ấy nữa." Ninh Triệt lên tiếng, "Đi ăn cơm trước, sau đó tôi mang các người đi dạo phố."

Lúc này đã hơn bảy giờ tối, đối với Bất Dạ Thành như Dubai này thì cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.

Lâm Dật lái xe, đến bến cải Dubai cảng.

Sau đó bao một chiếc máy bay trực thăng, lái về phái biển rộng.

Khoảng hơn một giờ sau, máy bay trực thăng tại hạ xuống trên một hòn đảo nhỏ.

Bên cạnh bãi đậu máy bay, có một tấm bảng nhỏ, trên đó viết ba chữ Kỷ Khuynh Nhan.

Chuyện cũ tràn vào lòng giống như thủy triều.

Chuyện xảy ra vào ngày lễ giáng sinh hôm đó tựa như mới xảy ra ngày hôm qua, khiến người ta khó có thể quên được.

Ở trên đảo là một mảnh đen kịt, chênh lệch vô cùng rõ với cảnh đèn đuốc sáng trưng ngày hôm đó, giống như một hòn đảo bị bỏ hoang.

Chuyện cũ trước kia đều bị phong ấn ở nơi này.

Lâm Dật đi từng bước một về phía biệt thự trước mặt.

Nước bên trong đài phun nước chỉ còn lại nhàn nhạt một tầng, bên dưới là nước bùn và lá rụng, nhìn có vẻ hơi đổ nát.

Lâm Dật dùng vân tay mở cửa, nhưng không có bật đèn.

Ánh trăng chiếu vào từ bên ngoài, từng chùm sáng dần chiếu sáng khoảng không phía trước.

Bụi bặm bám đầy chùm sáng, mỗi một hạt giống như là một điểm sáng khắc sâu vào trí nhớ, kéo suy nghĩ của Lâm Dật về buổi tối không thể nào quên được.

Lâm Dật bước từng bước lên cầu thang, sau đi đi xung quanh từng gian phòng.

Bởi vì lúc trước, Kỷ Khuynh Nhan đã đi tham quan toàn bộ mỗi một căn phòng ở đây.

Mọi ngõ ngách bên trong biệt thự dường như đều có mùi hương của cô.

Sau đó, Lâm Dật đi vào phòng ngủ chính.

Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở của màn cửa, đêm hôm đó, hai người đã nghỉ ngơi ở chỗ này.

Ngón tay Lâm Dật nhẹ nhàng lướt qua nệm giường mềm mại, thật giống như cô còn đang ở bên người.

Hô ~

Lâm Dật thở ra một hơi, cố gắng áp chế phần kí ức trước kia xuống, sau đó đi xuống dưới tầng.

Con người không thể sống mãi trong hồi ức, có một số việc cần phải đối mặt.

Cũng nhất định phải phải đối mặt.

Lâm Dật yên lặng đi xuống dưới tầng.

Mục đích tới đây hôm nay của anh chính là để nhìn một chút, chuyện đã làm xong, cần phải trở về rồi.

Nhưng ngay tại lúc muốn trở về, bước chân của Lâm Dật bỗng nhiên dừng lại.

Tâm trạng vừa mới bình phục lại bỗng trở nên cuộn trào một lần nữa, như sóng biển đang cắn nuốt lấy anh!

Lâm Dật nhìn thấy, trên chiếc tủ cạnh ghế sô pha có để một khung hình không lớn lắm, to khoảng nửa tấm giấy A4, đang lẳng lặng nằm ở đó.

Phía trên là ảnh chụp chung của hai người!

Nói đúng ra là ảnh chụp chung của anh và Kỷ Khuynh Nhan!

Lâm Dật nhớ rất rõ, tấm ảnh kia là ảnh chụp khi mình và cô ấy còn ở nhà, cách ăn mặc đều rất giản dị.

Anh ngồi ở trên ghế sô pha, cô ngồi ở trong ngực anh, đôi mắt to xinh đẹp kia híp lại thành hình trăng khuyết, cười còn ngọt hơn so với mật.

Nhưng chính là một tấm hình như vậy, lại khiến cho Lâm Dật không thể nào chuyển động bước chân.

Lúc trước tới đây, vì muốn cho cô ấy một sự bất ngờ, cho nên cô cũng không có chuẩn bị gì cả, đi tay không cùng mình đến đây.

Căn bản không có khả năng đặt tấm ảnh này ở đây được.

Từ đó về sau, hai người quay về Trung Hải, cũng chưa từng quay lại nơi này.

Nhưng bây giờ, nơi này lại xuất hiện ảnh chụp chung của hai người.

Điều này đã nói lên, sau khoảng thời gian đó, Kỷ Khuynh Nhan rất có thể đã trở lại nơi này!

Sau đó đặt tấm ảnh chụp của hai người ở đây!

Nhưng từ trước đến nay, bản thân mình và cô ấy đều chưa từng tách ra. Nói cách khác, Kỷ Khuynh Nhan đã tới đây trong khoảng thời gian xảy ra chuyện, sau đó để tấm ảnh này lại.

Đúng như Lâm Dật nghĩ, sau khi biết tin Lâm Dật đã chết, Kỷ Khuynh Nhan đã buông xuống mọi chuyện cần thiết.

Một ngày trước, cô đã cùng đến Dubai với Tần Ánh Nguyệt.

Cũng lặng lẽ, để tấm ảnh chụp của hai người lại bên trong biệt thự.

Đối với cô mà nói, hòn đảo nhỏ này giống như là một phần mộ, tấm hình kia, đại diện cho toàn bộ quá khứ của cô và anh.

Vào thời khắc ấy, nó đã được mai táng trên hòn đảo nhỏ này.

Mà đây chính là một kiểu ôn nhu hoàn toàn khác của Kỷ Khuynh Nhan.

Bình Luận (0)
Comment