Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1923 - Chương 1921: Thời Không Sai Lệch.

Chương 1921: Thời Không Sai Lệch.
Chương 1921: Thời Không Sai Lệch.

Ở ngực Lâm Dật bỗng nhiên cảm thấy phiền muộn, kẹt ở buồng tim khiến cho anh hít thở không thông.

Lâm Dật cầm lấy ảnh chụp, phủi đi lớp bụi phía trên, sau đó mang theo ảnh chụp, rời khỏi đảo nhỏ.

Lúc Lâm Dật trở về, đã hơn mười giờ đêm.

Bọn người Ninh Triệt vẫn chưa về, một mình Lâm Dật nằm trong phòng, lẳng lặng nhìn một hồi lâu, mới nặng nề thiếp đi.

Hơn bảy giờ sáng ngày thứ hai, Lâm Dật bị điện thoại của Tống Kim Dân đánh thức.

"Thu dọn đồ đạc đến sân bay đi, đều đã chuẩn bị xong, chuyến bay mười giờ rưỡi, đừng tới trễ."

"Có máy bay tư nhân, đừng có gấp."

"Ngồi máy bay tư nhân phiền phức, không thuận tiện bằng ngồi UAE." Tống Kim Dân nói:

"Nếu không khi các người xuống máy bay sẽ bị cướp đoạt, máy bay có thể lái trở về hay không, còn là ẩn số."

"Dữ dội như thế?"

"Đương nhiên, Somalia chính là thiên đường của tội phạm. Cậu thử nghĩ mà xem, một nơi không có pháp luật trói buộc, rốt cuộc là có bao nhiêu kích thích?"

"Không có sự trói buộc của pháp luật. . ."

Lâm Dật quả thực không hiểu gì về Somalia này.

Ấn tượng không nhiều lắm, cũng vẻn vẹn giới hạn trong hải tặc Somalia.

Mà Tống Kim Dân nói những thứ này, không thể nghi ngờ đã khiến Lâm Dật nhận thức thêm về nơi này.

Quả thực là rất kích thích.

"Tôi đã biết, hiện tại sẽ dẫn người tới."

Bởi vì tầm quan trọng của chuyện này, Lâm Dật cũng không có nói lời vô nghĩa, sau khi cúp điện thoại, thì thông báo những người khác rời giường làm việc.

Về phần tấm ảnh nhỏ lấy về từ trên đảo nhỏ, Lâm Dật đặt nó ở đầu giường.

Chờ sau khi kết thúc nhiệm vụ, sẽ còn quay trở lại đây, đến lúc đó lại lấy đi.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, mười người ăn một chút đồ đơn giản, sau đó lái xe đến sân bay.

Mọi người cũng nhìn thấy Tống Kim Dân, sau khi lên tiếng chào hỏi đơn giản, thì đi đăng ký.

Khâu Vũ Lạc và Ninh Triệt đều rất quen thuộc đối với Tống Kim Dân nhưng những người khác của tổ một đều không hiểu rõ về anh cho lắm.

Chỉ biết là lúc từ Chepopur trở lại Panama, anh ấy lái máy bay trực thăng, đưa Lâm Dật và Chu Lương trở về.

Nhưng bản năng nói cho bọn họ biết, người đàn ông này không đơn giản. Nếu không, trong lần hành động này, anh ta cũng sẽ không đi chung với bọn họ.

Sau khi máy bay cất cánh, Lâm Dật và Tống Kim Dân ngồi ở hàng sau.

"Lúc chúng ta tách ra ở Thành Đô, anh không phải nói muốn trở về chuẩn bị một chút à? Sao chỉ có một mình anh tới? Những người khác chia ra hành động sao?"

Lâm Dật rất rõ ràng, lần này đi qua, sẽ là một chết một sống với Hắc Xà.

Hơn nữa địa phương kia còn là địa bàn của Hắc Xà, dựa vào những người ở đây chỉ sợ còn chưa đủ.

Cho dù dùng cách thức bắt giặc bắt vua trước, có thể đưa đến thắng lợi bất ngờ, nhưng lấy ít thắng nhiều thì tính nguy hiểm cũng sẽ tăng theo. Đây là chuyện mà Lâm Dật không muốn nhìn thấy.

"Thật ra cũng không cần nhiều người như vậy." Tống Kim Dân sờ túi, muốn tìm điếu thuốc, phát hiện đang ở trên máy bay nên liền từ bỏ ý định này.

"Tóm lại tôi đã chuẩn bị xong, sẽ không có vấn đề gì, yên tâm đi."

Tống Kim Dân đều đã nói như vậy, Lâm Dật cũng không hỏi thêm về mấy vấn đề còn lại nữa.

Lấy năng lực của anh ấy, nói không có vấn đề thì thật sự là không có vấn đề gì lớn.

Lâm Dật tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Chuyện tiếp theo chờ đợi mình có thể là một trận ác chiến, phải giữ vững tinh thần.

Rất nhanh, máy bay chậm rãi cất cánh, hướng về bầu trời xanh thẳm.

. . .

Dubai, khách sạn Atlantis.

Một người phụ nữ trung niên, nhẹ nhàng gõ cửa phòng 2408.

Người phụ nữ trung niên mặc một bộ váy dài, nhưng năm tháng dường như chưa từng lưu lại dấu vết ở trên mặt của bà, nhìn tựa như mới 30 tuổi, vô cùng trẻ trung.

Mà người này chính là Tần Ánh Nguyệt.

Người ở trong phòng 2408 là Kỷ Khuynh Nhan.

Trong mấy ngày chôn cất Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan đều không đi đâu cả, thậm chí đều không rời khỏi Cửu Châu Các.

Mỗi ngày đều ngồi ngẩn người ở trong sân, thỉnh thoảng lại đi tản bộ.

Cho đến ba ngày trước, Kỷ Khuynh Nhan đột nhiên muốn tới Dubai.

Sau khi biết được tin tức này, Tần Ánh Nguyệt và Hà Viện Viện đều vô cùng đồng ý.

Ra ngoài giải sầu một chút, dù sao cũng tốt hơn so với việc ở nhà kìm nén.

Sau đó, Hà Viện Viện để Cao Tông Nguyên sắp xếp máy bay tư nhân, sau đó Kỷ Khuynh Nhan và Tần Ánh Nguyệt ngồi máy bay đó, đi tới Dubai.

Nhưng mục đích tới đây của Kỷ Khuynh Nhan cũng không phải là du lịch giải sầu, mà chính là muốn đến xem chỗ kia.

Đó là nơi chỉ có cô và Lâm Dật biết.

Chỗ đó lưu trữ những kí ức chỉ thuộc về hai người.

Cô muốn quay lại nhìn xem nơi này tại thời khắc cuối cùng, sau đó mai táng tất cả chuyện cũ trước kia ở chỗ này.

Sau đó, trở về cuộc sống của mình.

Két két _ _

Cửa phòng bị đẩy ra, Kỷ Khuynh Nhan đã mặc quần áo xong, chỉ là vẫn chưa trang điểm.

Trên người Kỷ Khuynh Nhan mặc quần bò màu đen, nửa người trên là áo sơ mi lụa màu trắng, một thân giản dị mà lại gọn gàng sạch sẽ.

"Trang điểm chút đi, cũng không thể mỗi ngày đều hướng mặt lên trời." Tần Ánh Nguyệt an ủi.

Hai người là tới Dubai vào khuya ngày hôm trước, hôm qua ở đây một ngày, hôm nay chuẩn bị rời đi.

"Con không mang theo đồ trang điểm, trước cứ như vậy đi." Kỷ Khuynh Nhan nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Đã hơn bảy giờ, con bồi ngài đi ăn chút gì đó."

"Nếu như con mà không ăn thì dì cũng không ăn." Tần Ánh Nguyệt nói.

Ánh mắt Kỷ Khuynh Nhan né tránh, lập tức gật đầu nhẹ.

"Như này là được rồi, bất kể như thế nào, cũng phải ăn một chút cơm, nếu không thân thể sẽ không thể chịu được."

Hai người tới khu ăn uống của khách sạn, Tần Ánh Nguyệt gọi không ít đồ, hi vọng Kỷ Khuynh Nhan có thể ăn nhiều một chút.

Nhưng cuối cùng, cô còn không ăn hết nửa bát cháo, cũng không động vào bất cứ món gì khác.

Cho dù Tần Ánh Nguyệt khuyên như thế nào, đều không ăn nhiều thêm một chút.

Trong lòng của Tần Ánh Nguyệt không ngừng ai thán, bà nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng.

Bà nhớ tới lời nói của Hà Viện Viện, cô hiểu hết mọi đạo lý nên không ai có thể khuyên cô.

Chỉ có thể để cho cô tự mình chậm rãi điều chỉnh, chờ sau khi thoát khỏi cảm xúc đó thì mọi chuyện đều sẽ tốt.

"Hiện tại chính là thời điểm thích hợp để du lịch Dubai, xác định không đi dạo nơi đây một chút sao?"

Tần Ánh Nguyệt thử thăm dò, hi vọng cô có thể ở lại đây chơi thêm mấy ngày, giải sầu một chút.

Kỷ Khuynh Nhan nhẹ nhàng lắc đầu, "Con chỉ là muốn tới đây để xem một chút, đã đi đến nơi cần đi, không cần thiết phải đến những nơi khác nữa."

"Vậy được rồi, xe đang chờ ở bên ngoài, chúng ta đi thôi."

"Ừm."

Hai người thu dọn đồ đạc, đi ra cửa chính khách sạn.

Một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen dừng trước cửa, chuẩn bị đón hai người tới sân bay.

Chiếc xe chạy nhẹ nhàng trên đường phố, phong cảnh ngoài cửa sổ và muôn hình muôn vẻ người lướt qua ánh mắt Kỷ Khuynh Nhan như là tàn ảnh.

Đối với cô mà nói, đây đều là ký ức sắp bị phong ấn lại.

Đời này, chỉ sợ cũng sẽ không trở lại đây nữa.

Sân bay cách trung tâm thành phố Dubai vô cùng gần, không đến hai mươi phút đã đến.

Nhân viên phi hành đoàn giúp đỡ hai người đem hành lý lên máy bay, Kỷ Khuynh Nhan vịn tay vịn, từng bước một đi lên máy bay.

Thế nhưng mà, ngay tại lúc cô sắp đi đến bậc thang cuối cùng, Kỷ Khuynh Nhan bỗng nhiên dừng bước.

Cô nhìn về phương hướng của biển, trong ánh mắt để lộ nước mắt và sự không muốn.

Cô không muốn đi, cũng không nỡ đi. . .

Bình Luận (0)
Comment