Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1924 - Chương 1922: Không Thấy Đồ Nữa.

Chương 1922: Không Thấy Đồ Nữa.
Chương 1922: Không Thấy Đồ Nữa.

"Sao thế, Khuynh Nhan." Tần Ánh Nguyệt hỏi, sợ cô có vấn đề gì.

"Dì à..."

Kỷ Khuynh Nhan lau nước mắt, nói.

"Ô ô u, làm sao còn khóc, nhanh nín đi, có việc gì thì cứ nói với dì, dì làm chủ cho con."

"Con muốn lại đi xem một chút."

Kỷ Khuynh Nhan khóc càng lớn hơn, chính cô cũng biết, một khi rời đi thì sẽ không bao giờ tới nơi này nữa.

Cô muốn đi nhìn một lần cuối cùng, từ biệt lần cuối đối với nơi tràn ngập ký ức kia.

"Con nói là chỗ hôm hôm qua sao?"

"Vâng."

"Chuyện này có cái gì mà không được, không về nữa, chúng ta đi qua một chuyến."

Tần Ánh Nguyệt biết, nơi mà Kỷ Khuynh Nhan muốn đi là một hòn đảo nhỏ. Bởi vì sáng sớm hôm qua, sau khi đến đây cô đã đi thẳng đến nơi đó.

Chỉ là sau khi đi về, tâm trạng của Kỷ Khuynh Nhan lại cực kỳ không ổn định.

Vì suy nghĩ cho tình huống thân thể của cô, Tần Ánh Nguyệt không quá muốn để cho cô đi.

Nhưng nhìn trạng thái này của cô lại không thể từ chối.

Nghĩ đến đây, Tần Ánh Nguyệt gọi vệ sĩ phía sau lưng qua, để bọn họ đi chuẩn bị máy bay trực thăng, sau đó đến đảo nhỏ ngày hôm qua một lần nữa.

Tần Ánh Nguyệt không biết, tại sao Kỷ Khuynh Nhan lại cố chấp chỗ kia như thế, nhưng cô ấy nói muốn đi, mình cứ đi cùng là được.

Rất nhanh, máy bay trực thăng đã chuẩn bị xong.

Kỷ Khuynh Nhan, Tần Ánh Nguyệt và tám vệ sĩ lần lượt lên máy bay trực thăng, xuất phát về biển rộng xanh thẳm.

Cánh quạt máy bay vù vù, nhưng hai người trên máy bay lại không có bất kỳ động tĩnh gì.

Nếu đổi lại là thường ngày, ngồi bên cạnh Tần Ánh Nguyệt, Kỷ Khuynh Nhan nhất định sẽ nói không ngừng.

Cho dù là không có chủ đề, cô cũng không có khả năng để cho bầu không khí tẻ ngắt như này. Dù sao đây cùng là mẹ chồng tương lai của mình, vẫn nên làm tốt mối quan hệ.

Nhưng từ sau khi lên máy bay, ánh mắt của Kỷ Khuynh Nhan vẫn luôn nhìn thẳng vào chân trời phương xa.

Những hồi ức giống như bọt nước trên biển, luôn luôn có thể gợn sóng bất cứ lúc nào.

Lúc trước, phần hồi ức kia là tuyệt mỹ, nhưng bây giờ, lại giống như một thanh dao nhọn đâm vào trái tim.

Đây là phương thức tự chữa thương của cô, nếu như mình chịu nổi thì có thể chậm rãi tiếp nhận chuyện này.

Nhìn vẻ mặt cô đơn của Kỷ Khuynh Nhan, còn có thân thể mảnh mai kia nữa, Tần Ánh Nguyệt nhìn mà đau lòng.

Có vô số lần, bà đều muốn nói cho Kỷ Khuynh Nhan biết Lâm Dật không chết.

Nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Kỷ Khuynh Nhan đã biết chuyện của nó và Lương Nhược Hư.

Nếu như biết con trai của mình không chết, như vậy quan hệ của hai người lại tiến vào trạng thái nửa sáng.

Là một người mẹ, bà không nguyện ý nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.

Người đều là động vật độc lập, dù là Tần Ánh Nguyệt cũng không ngoại lệ.

Cho dù là Kỷ Khuynh Nhan hay là Lương Nhược Hư, bà đều không muốn từ bỏ.

Mà bà cũng đang tìm kiếm cách cân bằng giữa hai người phụ nữ, chỉ là vẫn không thể tìm được.

"Khuynh Nhan, nghe dì khuyên được không, hôm qua đều đã đến một lần, hôm nay cũng không cần phải trở lại làm gì."

"Dì yên tâm đi, con chỉ là đi xem một chút, không có chuyện gì đâu." Kỷ Khuynh Nhan cố nặn ra vẻ mỉm cười, ra hiệu cho Tần Ánh Nguyệt không cần lo lắng.

Ai...

Tần Ánh Nguyệt ngầm thở dài, bà không biết nên làm như thế nào cho phải.

Khoảng một tiếng sau, ba chiếc máy bay lần lượt hạ xuống trên đảo nhỏ.

Kỷ Khuynh Nhan và Tần Ánh Nguyệt lần lượt xuống máy bay.

Tám vệ sĩ đi theo cũng lần lượt đi xuống từ hai chiếc máy bay trực thăng phía sau, để bảo vệ sự an toàn cho Kỷ Khuynh Nhan và Tần Ánh Nguyệt.

Máy bay hạ cánh, Kỷ Khuynh Nhan đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bốn phía.

Phía sau là âm thanh sóng biển cuồn cuộn, bên tai còn có âm thanh cây dừa vang lên xào xạc.

Khung cảnh nơi này dường như không có bất kỳ thay đổi nào so với ngày chết đi.

Thứ duy nhất thay đổi chính là không còn người bên cạnh mình nữa.

Thậm chí còn không cho mình cơ hội hận anh ấy.

Kỷ Khuynh Nhan không hề cử động, dường như muốn khắc ghi mỗi một ngọn cây cọng cỏ nơi này trong trí nhớ của mình trước khi rời đi.

Dừng lại khoảng mười phút đồng hồ, Kỷ Khuynh Nhan mới chậm rãi chuyển động bước chân, đi về phía biệt thự phía trước.

Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.*

(*Trích Vô Đề - Lý Thương Ẩn. Dịch nghĩa: "Thân không vẽ phượng mà tung cánh, tâm có thần nên dễ điển thông.")

Cảm giác lúc này của Kỷ Khuynh Nhan giống hệt như Lâm Dật ngày hôm qua.

Dù là lần này cô đến để tạm biệt, thế nhưng đoạn hồi ức mãnh liệt kia lại y nguyên như núi kêu biển gầm, cắn nuốt trái tim tưởng chừng đã trở nên sắt đá của cô.

Chỉ cần vừa nghĩ tới, từ nay về sau, cho dù như thế nào đều không thể nhìn thấy người kia, yêu hận vui buồn trong lòng cô đều không thể tìm người tâm sự. Cô cảm thấy lòng mình đau như dao cắt.

Nước mắt cũng không thể khống chế, rơi xuống không ngừng.

Tần Ánh Nguyệt nhẹ nhàng đưa khăn giấy tới, Kỷ Khuynh Nhan tiếp nhận, lau nước mắt.

Sau đó cô sắp xếp lại suy nghĩ của mình, xuất phát một lần nữa.

Cô chậm rãi đi tới cửa, Tần Ánh Nguyệt và mấy người vệ sĩ đi theo đều ở lại bên ngoài.

Hôm qua, lúc lần đầu tiên tới đây, Kỷ Khuynh Nhan không cho người khác đi vào.

Tần Ánh Nguyệt cũng không tức giận, trong khoảng thời gian này, chỉ cần cô cao hứng thì muốn cái gì cũng được.

Kỷ Khuynh Nhan đưa dấu vân tay của mình để mở khóa, rồi đi vào biệt thự, nơi những ký ức đã ố vàng, tản ra hương vị cổ xưa.

Kỷ Khuynh Nhan ngắm nhìn bốn phía, cô vẫn còn nhớ biệt một số cảnh vật bên trong biệt thự.

Cô còn nhớ rõ ngày ấy, dáng vẻ nấu cơm trong phòng bếp của Lâm Dật, còn nhớ rõ hai người cùng nhau ăn tối dưới ánh nến.

Sau khi ăn xong, hai người còn đi dạo biển ngắm sao, buổi tối nói rất nhiều chuyện, sau đó ôm nhau ngủ...

Kỷ Khuynh Nhan bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt ngay lập tức thay đổi.

Cô kinh ngạc phát hiện, tấm hình mà mình đặt trên chiếc tủ cạnh ghế sô pha đã không còn nữa!

Cô nhớ rõ, hôm qua tới đây, mình đã đặt khung hình ở chỗ đó, lúc rời đi còn nhìn thoáng qua, làm sao chỉ cách một đêm mà đã biến mất không thấy tăm hơi!

Bỗng nhiên, tim của Kỷ Khuynh Nhan đập rộn lên.

Cô ba chân bốn cẳng chạy về phía ghế sô pha!

Khung hình cũng không có rơi trên mặt đất, bốn phía không có bất kỳ một vật gì.

"Sao, sao lại không thấy nữa..."

Nghĩ đến đây, Kỷ Khuynh Nhan nằm trên đất, muốn nhìn một chút xem có phải là rơi vào giữa khe hở của ghế rồi hay không.

Nhưng sau khi kiểm tra cũng không phát hiện.

Kỷ Khuynh Nhan lập tức chạy vội lên tầng hai, kiểm tra mỗi một gian phòng.

Đáng tiếc là cũng không có bất kỳ phát hiện nào, hơn nữa trong phòng cũng không có bất kỳ dấu vết lật qua lật lại gì.

Giống như ngoại trừ khung hình kia thì trong biệt thự không có bất kỳ thay đổi nào, duy chỉ có khung hình là không thấy.

Vẻ mặt của Kỷ Khuynh Nhan thay đổi, cảm thấy chuyện này thật sự không thể tin nổi.

Nơi này là đảo riêng trên biển, trong phòng ngoại trừ đồ dùng ra thì không có bất kỳ thứ gì đáng giá, căn bản không có khả năng xảy ra chuyện trộm cắp.

Ngoài ra, khóa cửa chỉ có mình và Lâm Dật là có thể mở ra, những người khác không có khả năng tiến vào!

Nhưng tại sao lại không thấy tăm hơi của khung hình đâu?

Nghĩ đến đây, Kỷ Khuynh Nhan vội vã đi ra ngoài, Tần Ánh Nguyệt đứng bên ngoài phát hiện tình trạng của cô có điểm gì đó là lạ, lập tức tiến lên hỏi thăm.

"Sao thế? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"

Kỷ Khuynh Nhan nhìn Tần Ánh Nguyệt với vẻ mờ mịt.

"Đồ mà con đặt ở trong biệt thự đã không còn nữa..."

Bình Luận (0)
Comment