"Không thấy đồ nữa sao?"
Tần Ánh Nguyệt hết sức kinh ngạc, bà trước đó vẫn luôn sống ở Dubai, hiểu rất rõ tình huống ở bên này.
Đảo nhỏ tư nhân là một nơi rất bí mật, ngoại trừ người sở hữu, trên cơ bản sẽ không có ai tới đó làm gì cả.
Vừa đến đây, dưới tình huống chưa đi dạo qua cũng sẽ bị tính vào phạm trù cướp bóc.
Trong pháp luật sẽ có hình phạt nặng tương đương, nặng nhất thậm chí sẽ phán tù mười năm trở lên.
Tiếp theo, phú hào mua lại chỗ này xem như chỗ giải trí, cũng sẽ không thường trú, cũng sẽ không để vật phẩm quý giá ở chỗ này, kẻ trộm cũng sẽ không đến đây.
Hơn nữa, ngồi máy bay trực thăng tới đây rất tốn kém, kẻ trộm sẽ không làm loại chuyện bỏ gần tìm xa này.
"Bên trong có một tấm ảnh chụp chung của hai chúng con, vừa rồi lúc con đi vào, phát hiện ảnh chụp chung đã không thấy, nhưng những vật khác trong phòng đều không có thay đổi gì, cũng không có dấu vết bị lật qua lật lại, chỉ là đã không thấy khung hình kia đâu nữa."
Tần Ánh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó khôi phục lại bình tĩnh.
Bà nhìn về biệt thự một chút, trong ánh mắt lộ ra tia sáng khác thường.
"Người có thể mở cửa biệt thự chỉ có con và con trai dì đúng không?"
Kỷ Khuynh Nhan gật gật đầu, xem như trả lời.
"Phu nhân, chúng tôi đi kiểm tra một chút, nhìn xem có người nào tiến vào từ chỗ khác hay không."
"Được."
Sáu trong tám người vệ sĩ chạy về các phương hướng khác nhau xung quanh biệt thự, hai người còn lại phụ trách bảo về Kỷ Khuynh Nhan và Tần Ánh Nguyệt.
Khoảng mười mấy phút sau, sáu người lần lượt trở về, lắc đầu nói:
"Cửa sổ không có dấu vết bị động qua, hơn nữa đều được khóa lại từ bên trong, không có khả năng có người cưỡng ép tiến vào."
Nghe nói như thế, Kỷ Khuynh Nhan và Tần Ánh Nguyệt đều cảm thấy nghi hoặc trong lòng, cảm thấy việc này có chút kỳ quái.
"Chẳng lẽ nó đã trở về rồi?"
Trong lòng Tần Ánh Nguyệt lẩm bẩm một câu, dường như cũng chỉ có khả năng này.
Dựa theo thiết kế của khóa cửa, chỉ có người biết mật mã hoặc là có vân tay mới có thể đi vào.
Người khác không có khả năng dùng phương thức như vậy để tiến vào trong biệt thự.
"Tôi đã biết, chúng ta đi xem camera giám sát!" Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Chỉ cần có người đến thì nhất định có thể phát hiện!"
Kỷ Khuynh Nhan không cho rằng là Lâm Dật không có chết, sau đó trở lại nơi này.
Cô chỉ là không muốn tấm hình đó bị mất đi một cách vô cớ, bởi vì đó là thứ lưu giữ hồi ức của cô và anh.
Giờ phút này, cô chỉ muốn tìm được người trộm đồ!
Sau đó tìm khung hình về!
"Đi thôi, dì dẫn con đi."
Khu bất động sản đảo nhỏ tư nhân được thiết lập ở trung tâm thành phố Dubai.
Tần Ánh Nguyệt sau khi nghe ngóng nhiều chỗ thì mang người đến chỗ này.
Sau khi nói rõ tình huống, bên phía bất động sản rất phối hợp, tìm được camera giám sát.
Sau đó, hai người phát hiện trong video, hơn tám giờ tối hôm qua, có một máy bay trực thăng đáp xuống trên đảo nhỏ.
Một người đàn ông có vóc dáng cao to, đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, đi xuống từ trên máy bay, sau đó chậm rãi đi về phía biệt thự.
"Cái này. . ."
Kỷ Khuynh Nhan kinh hô một tiếng, hốc mắt hơi phiếm hồng.
Bối cảnh trong video đều quá quen thuộc, quả thực giống Lâm Dật như đúc.
Hai người ở cùng một chỗ hơn hai năm, cô từng vô số lần đưa mắt nhìn Lâm Dật rời đi.
Thậm chí có thể nói rằng, đó là một bóng lưng mà cô mãi mãi cũng không cách nào quên được.
Nhưng rất nhanh, Kỷ Khuynh Nhan tâm trạng chập chùng của cô liền bình tĩnh trở lại. Cô biết là mình đã nghĩ quá rồi, thậm chí là có chút nhìn vật nhớ người.
Anh ấy đã xảy ra chuyện, người kia không thể nào là anh ấy, chỉ là bóng lưng có chút giống mà thôi.
Nhưng Tần Ánh Nguyệt lại không cho rằng như vậy.
Cho dù khoảng thời gian ở cùng một chỗ với Lâm Dật không dài, nhưng bản năng nói cho bà biết, người đi xuống từ trên máy bay trực thăng chính là con của mình!
Đây là trực giác của người làm mẹ!
Nhưng Tần Ánh Nguyệt không có ý định nói ra cái gì ở thời điểm này, muốn cởi chuông thì cần người buộc chuông.
Chuyện của con trai và Kỷ Khuynh Nhan, vẫn nên để cho bọn chúng tự xử lý thì hơn.
Sau đó, Tần Ánh Nguyệt để nhân viên công tác, tăng tốc độ video.
Sau đó hai người nhìn thấy, người đàn ông đeo khẩu trang và đội mũ nhập chính dấu vân tay của mình để mở cửa.
Ánh mắt của Kỷ Khuynh Nhan trừng lớn, trái tim phảng phất như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Hòn đảo kia là của mình và Lâm Dật, chỉ có vân tay của hai người mới có thể mở cửa ra.
Mà người đàn ông trong video này, vậy mà có thể thông qua vân tay để mở khóa, chuyện này khiến cho tâm trạng của Kỷ Khuynh Nhan không thể nào bình tĩnh nổi.
Điều đáng tiếc là, cameras trên đảo chỉ được lắp đặt ở bên ngoài, bọn họ không thể biết được tình huống bên trong biệt thự.
Thông qua việc tăng tốc video, mấy người phát hiện, hơn nửa giờ sau, người đàn ông kia đi ra từ trong biệt thự, rồi ngồi máy bay trực thăng rời khỏi đảo nhỏ.
Đến lúc đó, cả hòn đảo nhỏ lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
"Hai vị nữ sĩ, hiện tại có thể xác định, có người lén xông vào đảo nhỏ của các người. Điều này đã chạm đến pháp luật ở đây, chúng tôi sẽ liên hệ cảnh sát xử lý chuyện này." Nhân viên quản lý bất động sản nói.
"Không, không cần đâu!"
Kỷ Khuynh Nhan nói xong, cùng Tần Ánh Nguyệt đứng qua một bên, bởi vì kích động, cô khẩn trương nuốt nước miếng.
"Dì à, người nói xem Lâm Dật có khả năng là không chết, mà đang ra ngoài chấp hành nhiệm vụ hay không."
Tần Ánh Nguyệt không nghĩ tới sức quan sát của Kỷ Khuynh Nhan lại mạnh như vậy, thế mà đưa ra suy đoán này.
"Rất không có khả năng này, nếu như thật sự là vậy, cũng không thể lừa gạt cả chúng ta được."
Tần Ánh Nguyệt vẫn không nói thật, từ đầu đến cuối bà đều cảm thấy mình không cần phải tới làm chuyện này, để chính bọn nó tự giải quyết mới tốt.
Cho dù có suy đoán như vậy, nhưng trong lòng của Kỷ Khuynh Nhan cũng không chắc chắn.
Giống như một ngọn lửa nho nhỏ, nếu có người kiếm củi, nhẹ nhàng thả ở phía trên thì nó có thể sẽ cháy hừng hực.
Nhưng nếu có người giội lên một chậu nước, nó sẽ bị đạp tắt trong giây lát.
Mà người hắt nước chính là Tần Ánh Nguyệt.
"Có thể là kẻ trộm cũng không chừng." Bảo vệ của Tần Ánh Nguyệt nói:
"Loại khóa cửa vân tay này nhìn thì rất cao cấp, nhưng khoa học kỹ thuật cũng không cao, làm giả vân tay là chuyện rất dễ..."
Vệ sĩ cũng không phải là đang che giấu cho Tần Ánh Nguyệt, chỉ đơn thuần nói ra suy nghĩ của mình.
Bởi vì bọn họ đã gặp chuyện như vậy rất nhiều lần.
Bao gồm cả người trong tổ chức của mình, đều có năng lực làm được chuyện này.
"Là con nghĩ nhiều rồi."
Ánh mắt của Kỷ Khuynh Nhan trở nên hiu quạnh.
Cô cũng biết, suy đoán của mình rất buồn cười, cho dù là chấp hành nhiệm vụ, cũng không có khả năng không ai không biết cả.
Hơn nữa lúc anh ấy ở bệnh viện, mình cũng ở đó, người sẽ nói dối, nhưng máy móc sẽ không.
Là mình suy nghĩ hão huyền rồi.
"Nghe dì khuyên đi, không nên nghĩ đến những chuyện này nữa. Hôm nay khoan lại quay về, ở lại nghỉ một đêm đã. Nếu như con thật sự muốn đi thì chúng ta ngày mai lại nói."
"Vâng."
Dưới sự khuyên bảo của Tần Ánh Nguyệt, hai người ngồi xe về khách sạn Atlantis.
Nhưng ánh mắt của Kỷ Khuynh Nhan lại nhìn về biển lớn.
Phảng phất như tại cuối mặt biển xa xôi sẽ có một bóng người xuất hiện.