Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1929 - Chương 1927: Người Không Từ Thủ Đoạn.

Chương 1927: Người Không Từ Thủ Đoạn.
Chương 1927: Người Không Từ Thủ Đoạn.

"Nổ..."

Đừng nói là người cả tổ một, ngày cả Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đều cảm thấy kinh ngạc về lý do mà Tống Kim Dân đưa ra.

Trong mắt bọn họ, chỉ cần dạy dỗ những người này một lần để sau đó họ không đến tìm phiền phức là được.

Không nghĩ tới tên này, lại muốn nổ đối phương.

"Các cô đến đây cũng không phải là để du lịch, nên biết mình tới để làm gì, cũng phải hiểu rõ về vị trí của mình."

Tống Kim Dân đưa ba máy pháo cối lên tay của ba người, chậm rãi nói:

"Tất cả dân chúng bình thường đều là mặt mũi của Trung Quốc, các ngươi cũng là lớp vải lót của Trung Quốc, hoặc có thể nói là cái bóng. Trên cái thế giới này, luôn phải có người tới làm những chuyện không sạch sẽ hoặc là bẩn thỉu này."

Tống Kim Dân cầm điếu thuốc, chỉ về mấy chiếc xe đang lái đi xa, "Hiện tại động thủ đi, đợi lát nữa người ta sẽ chạy mất đó."

"Đã biết."

Những người khác đứng sang một bên, ba người phụ nữ nâng pháo cối lên, bắt đầu nhắm bắn.

Là người lãnh đạo của lữ đoàn Trung Vệ, Lục Bắc Thần có thể nói là nắm rõ thế cục thế giới như lòng bàn tay, ông cũng biết Hắc Xà là tổ chức gì, cũng có lòng tin tuyệt đối với Lâm Dật.

Nhưng chỉ dựa vào chính anh, vẫn chưa có cách nào để cho Lục Bắc Thần đồng ý hành động lần này.

Nhưng cuối cùng ông lại đáp ứng, thậm chí còn có chút cổ vũ, nguyên nhân chính là có Tống Kim Dân theo bên cạnh.

Có người này đi cùng, nhiệm vụ lần này sẽ không có vấn đề.

Thậm chí còn có thể giúp cho bọn họ học được nhiều thứ hơn trong lúc vô tình.

Bởi vì có nhiều thứ, ông không có cách nào dạy được, nhưng Tống Kim Dân lại rất thích hợp.

Giống như chuyện vừa rồi!

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Ba quả đạn pháo vạch ra ba quỹ đạo hình cung từ không trung, nhắm chuẩn rơi xuống trên ba chiếc xe.

Trong chốc lát, ánh lửa phía xa ngút trời, bốc lên khói đặc cuồn cuộn.

Ba người phụ nữ nhẹ nhàng thở ra một hơi, dường như đang bình phục tâm tình của mình.

Hành động như vậy, đối với các cô mà nói chính là lần đầu tiên.

"Thu đội, đi thôi."

Tống Kim Dân vẫy vẫy tay, mọi người lần lượt lên xe, tiếp tục xuất phát về phía Baraawe.

"Băng Băng, vừa rồi có cảm giác gì."

Trên xe, Trương Siêu Việt hào hứng nói.

Tiếu Băng hít sâu một cái, "Tôi cảm thấy tại thời điểm mình nã pháo, giống như không còn là người của lữ đoàn Trung Vệ."

"Có ý gì?"

"Như một thổ phỉ không cố kỵ gì, muốn giết ai thì giết."

"Không phải vậy chứ? Đây là cảm giác gì?" Trương Siêu Việt có chút không hiểu.

"Thật ra ý của Tống Kim Dân chính là như vậy." Lâm Dật nói:

"Tuy chúng ta đều là thành viên của lữ đoàn Trung Vệ, nhưng ngàn vạn lần không thể xem mình đơn thuần là một người tốt."

"Vậy thì xem thành cái gì?" Tiếu Băng thử thăm dò.

"Vì mục đích, có thể thành người không từ thủ đoạn."

Hai người lần lượt trầm mặc, nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Lâm Dật.

Tại thời khắc này, bọn họ dường như càng hiểu rõ hơn đối với vị trí của mình.

Di chuyển hơn nửa giờ nữa, mọi người cuối cùng cũng tới Baraawe.

Nhưng vừa tới nơi này, mọi người phát hiện, nơi này còn hoang vu hơn so với trong tưởng tượng của mình.

Có thể nhìn thấy những ngôi nhà đổ nát khắp nơi, trên đường phố tràn đầy bụi đất, còn có đứa trẻ đi chân trần, đôi mắt hồn nhiên vô tôi trừng lớn, nắm chặt bánh mì trên xe, nhìn vào ba chiếc xe mà không biết nên làm thế nào.

"Đây chính là Baraawe sao..."

Nhìn thấy cảnh thành thị hoang tàn khắp nơi trước mắt, Dư Tư Dĩnh có chút cảm thán.

Những người khác của tổ một cũng giống như vậy, tại thời khắc này, bọn họ coi như đã thấy được một mặt khác của thế giới.

Tống Kim Dân gật gật đầu, "Tình huống mười năm trước có tốt hơn hiện tại một chút, nhưng mấy năm này, đã càng ngày càng kém."

"Tuy người Hắc Xà đáng giận, nhưng nơi này còn có dân nghèo vô tội, ông trời quá không công bằng đối với những người này." Tiếu Băng nói.

"A ~~ "

Tống Kim Dân cười nhạt một tiếng, "Chúng ta cố gắng đi lên, trở thành người có tiền có quyền, mục đích không phải là để vượt qua quy tắc sao? Giống như mấy người các người khi đến bệnh viện khám bệnh, sẽ đăng ký xếp hàng theo quy định sao?"

Một câu của Tống Kim Dân đã chạm đến điểm đau của tất cả mọi người.

Bọn họ đều là con nhà giàu có, cũng đã làm vô số chuyện vượt qua quy tắc, chỉ là bản thân còn chưa chú ý tới.

"Đây là vận mệnh." Tống Kim Dân chỉ vào người trên đường phố, nói:

"Đừng nhìn trên tay bọn họ chỉ cầm bánh mì, nói không chừng một lát nữa sẽ xuất ra một thanh súng tiểu liên, cho chúng ta ăn đạn."

Mọi người trầm mặc, Tống Kim Dân nói cũng có đạo lý.

"Các người ở Trung Quốc quá lâu rồi cho nên mới có ảo giác này, mấy thứ như mạng người thật ra đều không đáng tiền chút nào."

"Được rồi, đừng ở đây xuân đau thu buồn nữa." Lâm Dật nói:

"Đã đến nơi rồi, bắt đầu làm chuyện chính đi, căn cứ của Hắc Xà ở đâu."

"Đi theo tôi."

Tống Kim Dân triệu tập người lại cùng một chỗ, sau đó lấy ra một tấm bản đồ, rồi chỉ vào một vòng trên được đánh dấu phía trên, nói:

"Đây là bản đồ địa hình của Baraawe, vị trí đánh dấu chính là căn cứ của Hắc Xà."

"Người phụ trách của bọn họ tên là Fauci, chỉ cần giết chết anh ta thì coi như đã báo thù cho chiến hữu."

"Đã xác định mục tiêu, hiện tại bắt đầu động thủ đi." Khưu Vũ Lạc nói.

"Đừng có gấp." Tống Kim Dân nói:

"Mục tiêu của các người không phải là bộ chỉ huy của người ta, mà chính là người bên thông tin liên lạc."

"Thông tin liên lạc sao?" Khưu Vũ Lạc hỏi:

"Anh muốn nói chuyện với bọn họ?"

Tống Kim Dân gật gật đầu, "Các người đều là cao thủ trong chuyện đơn đả độc đấu, nhưng lại không chiếm ưu thế về nhân số, cho dù có vũ khí, xông vào cũng sẽ bị bắn thành cái sàng."

"Không phải anh cũng đi sao?" Tiếu Băng nói.

"Tuy tôi đã đến cấp A, nhưng cũng không phòng được đạn a." Tống Kim Dân nói:

"Cho nên người mà các người cần bắt chính là mã hóa thông tin, không cần quan tâm đến những chuyện còn lại."

Nói xong, Tống Kim Dân lại chỉ vào trên bản đồ, "Các người xuất phát từ hướng Tây Nam, nơi đó có một cứ điểm của bọn họ, sẽ có đội trưởng và những người khác thủ ở nơi đó, bắt được người, tìm ra băng mã hóa thì coi như đại công cáo thành."

"Được!" Lâm Dật lên tiếng, sau đó bảo những người khác điều chỉnh lại trang bị, chuẩn bị hành động.

Sau mười mấy phút, mọi người đã sửa soạn xong hết, mười người bắt đầu thâm nhập vào căn cứ của Hắc Xà theo hướng Tây Nam.

Toàn bộ hành trình không đến ba cây số, đối với mấy người mà nói cũng không phải là vấn đề lớn.

Một cây số ban đầu thuộc vào khu vực thành thị biên giới, cũng chưa xuất hiện bao nhiêu trở ngại.

Căn cứ theo nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, sau khi gặp phải người khác, mấy người Lâm Dật đều không bại lộ thân phận của mình.

Nếu như xảy ra giao chiến ở thời điểm này, hành tung của mình sẽ rất dễ bị lộ, nhất định phải cẩn thận một chút.

"Mẹ nó, thật sự muốn đập chết đám người này!" Tùy Cường phẫn hận mắng.

Nhìn thấy bộ đồng phục trên người Hắc Xà, tất cả mọi người đều nhớ tới chuyện xảy ra tại Panama.

Hận ý và lửa giận vô tận lập tức bốc lên trong lòng.

"Đều bình tĩnh một chút." Lâm Dật thấp giọng nói:

"Bây giờ không phải là lúc báo thù, nếu không chuyện Panama rất có thể sẽ tái diễn lần nữa, chờ sau khi lấy được băng mã hóa, mới là thời điểm cho chúng ta lúc báo thù."

Bình Luận (0)
Comment