Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1930 - Chương 1928: Xâm Nhập Nội Địa

Chương 1928: Xâm Nhập Nội Địa
Chương 1928: Xâm Nhập Nội Địa

Lâm Dật cầm tấm bản đồ, nhìn lướt qua xung quanh.

"Bắt đầu từ bây giờ chúng ta chia nhau ra hành động, tôi dẫn theo Tiếu Băng, Trương Siêu Việt, Triệu Vân Hổ một tổ. Ninh Triệt, cô dẫn theo Tùy Cường và La Kỳ một tổ. Vũ Lạc, cô dẫn theo Dư Tư Dĩnh và Thiệu Kiếm Phong, chúng ta phân thành ba đường, lúc nào cũng phải giữ liên lạc, nếu không mục tiêu quá lớn không tiện hành động."

"Rõ!"

Lâm Dật sắp sắp xếp xong nhiệm vụ, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt dẫn theo người rời đi, còn bản thân anh thì dẫn ba người còn lại tiếp tục tiến về phía trước.

Bầu trời dần dần tối xuống, mang đến sự tiện lợi cho hành động của mấy người bọn Lâm Dật.

Trải qua hơn một tiếng đồng hồ, bốn người tiến về phía trước được khoảng tầm một cây số.

Trên đoạn đường này, Lâm Dật gặp tất cả ba nhóm người.

Nhưng bọn họ đều nhẹ nhàng cẩn thận tránh đi, không có có xảy ra giao chiến trực diện.

Tránh né được nhãn tuyến của Hắc Xà một cách hoàn mỹ.

Nhưng cách trạm gác một cây số cuối cùng chỉ có duy nhất một con đường thông qua.

Ở đoạn cuối có ba thành viên của Hắc Xà phân chia ra quan sát về ba phương hướng khác nhau, đang đề phòng bất cứ lúc nào cũng có thể có người xâm lấn.

Dựa theo biểu thị của bản đồ, ở chỗ này đã xâm nhập sâu vào địa bàn của bọn họ rồi.

Việc phòng thủ cũng trở nên càng thêm nghiêm ngặt.

"Anh Lâm, hình như lần này chúng ta trốn không nổi nữa rồi." Tiếu Băng nói tiếp:

"Nếu như không giải quyết mấy người này, chúng ta rất khó tiếp tục di chuyển về phía trước."

Lâm Dật quan sát xung quanh: "Tôi ở đây làm mồi nhử, sau đó mấy người rón rén luồng qua, sau khi tóm được người rồi nghe ngóng một chút mã hóa sóng ngắn của bọn họ, nếu như không biết thì đánh nhanh rút nhanh, nhưng không nên nổ súng."

Mục đích hành động lần này chính là nghe ngóng mã hóa sóng ngắn của Hắc Xà, chứ không phải thật sự tiến công.

Chỉ cần có cơ hội thì không thể bỏ qua, như vậy cũng có thể giảm bớt rất lớn mối nguy hiểm trong hành động lần này.

"Đã rõ."

Lâm Dật cong người, nhân lúc ba người ở phía xa không chú ý, anh lăn đến bên còn lại của con đường.

Cùng lúc này, ba người Tiếu Băng đi về phía cuối của con đường, cẩn thận nhẹ nhàng đi qua, cách người của Hắc Xà không đến mười mét nữa.

Thấy tất cả đã chuẩn bị xong hết, Lâm Dật dùng viên đá ném vỡ một mảnh cửa kính xe, tạo ra động tĩnh không nhỏ.

Một âm thanh đột nhiên vang lên khiến ba thành viên của Hắc Xà đều trở nên cảnh giác.

Bọn họ nâng vũ khí trong tay lên, nhắm thẳng về hướng âm thanh truyền tới.

"Huck, mày quá đó xem chuyện gì thế?"

Người đàn ông đeo kính đen gật gật đầu, sau đó cầm khẩu súng, đi về phía âm thanh phát ra.

Nhìn bước chân của gã ta thì biết ngay, gã ta không hề quan tâm nhiều, ung dung không vội giống như đang đi dạo phố.

Bọn họ nghĩ rằng nơi đây là cứ điểm của mình, không ai dám tùy tiện đến gây sự.

Huck đi đến đầu con đường Lâm Dật ẩn nấp, theo thói quen nâng vũ khí lên chuẩn bị kiểm tra tình hình bên trong.

Sau mấy giây, gã ta đi lên trước xe, phát hiện cửa sổ xe bị người ta đập nát, trong lòng không tránh khỏi có chút nghi ngờ.

Chuyện này dường như không phải ngoài ý muốn, càng giống như bị người ta cố ý phá hoại.

Đúng lúc này, bóng người của Lâm Dật vụt ra!

Phản ứng của Huck cực nhanh, gã ta lập tức quay người nhưng vẫn chậm một bước.

Chính vào thời khắc gã ta muốn la lên, thì bị Lâm Dật bịt miệng lại!

Tay còn lại của Lâm Dật, bóp lấy cổ họng của đối phương, trực tiếp vặn gãy!

Sau khi giải quyết xong đối phương, Lâm Dật kéo thi thể giấu dưới gầm xe nhằm tránh bị người khác phát hiện manh mối.

Cùng lúc này, hai người đang canh giữ cuối con đường phát hiện ra điểm không bình thường.

"Xảy ra vấn đề gì sao? Làm sao Huck còn chưa quay lại?"

"Thật sự có chút kỳ quái, chúng ta qua đó xem sao?"

Hai người kia thương lượng một chút, sau đó đi về phía Lâm Dật đang đứng.

So với người tên Huck lúc nãy, hai người này cẩn thận hơn nhiều, không hề lơ là chủ quan, mỗi bước đi vô cùng cẩn thận, hành động vô cùng chậm mà chắc.

Từ điểm này hoàn toàn có thể nhìn ra người của Hắc Xà huấn luyện ra có tố chất nhường nào.

"Có phải có người tìm đến chúng ta báo thù hay không?" Một trong hai người nhỏ tiếng nói.

"Mày nói báo thù là ý gì?"

"Hành động của chúng ta ở Chepopur thất bại rồi, người tham gia hành động đều bị giết, tao sợ những người đó sẽ tìm đến cửa."

"Nói đùa cái gì chứ, ở đây là căn cứ của chúng ta, chúng ta chiếm lợi thế địa hình, bất cứ người nào tới đây, tao đều có tự tin bản thân sẽ bắn bọn chúng thành cái sàng."

Người còn lại suy nghĩ một chút, cho rằng đồng bọn nói rất có lý.

Ở cả khu vực trung tâm của Balaway có tổng cộng hơn ba trăm người.

Bất cứ kẻ nào muốn tấn công tới đây đều là chuyện không thể nào, bất luận đối phương là ai.

Chính vào lúc này, hai người đột nhiên cảm thấy cổ họng bị thắt chặt.

Trương Siêu Việt và Triệu Vân Hổ từ phía sau bóp lấy cổ bọn họ, bịt miệng lại, sau đó lấy tốc độ nhanh như chớp kéo bọn họ vào trong đống đổ nát bên cạnh.

Tiếu Băng rút con dao chiến thuật ra, đặt lên trên cổ họng của một người trong số đó.

"Tao cần biết thông tin mã hóa sóng ngắn của bọn mày, đừng nói nhảm với ta, thành thật khai báo mau."

Hai người kia sợ hãi lắc đầu, hình như không biết mã hóa sóng ngắn là cái gì.

Tiếu Băng không chút do dự, một dao đâm xuống!

"Nói hay không nói!"

Ư ư ư!

Máu tươi xuôi theo đùi của thành viên Hắc Xà chảy xuống, gã ta đau kêu ư ư.

Nhưng bởi vì bị bịt miệng, một chữ cũng nói không ra nổi.

Mà Tiếu Băng có thể có sự tàn nhẫn như bây giờ cũng bởi vì chuyện vừa nãy của Tống Kim Dân.

Hình thức và phong cách của cô ấy càng ngày càng giống với Lâm Dật rồi.

"Ư ư ư…"

Hai người kia vẫn lắc đầu như điên, dường như không biết gì về mã hóa sóng ngắn.

"Ra tay đi."

Tiếu Băng nói xong, Trương Siêu Việt và Triệu Vân Hổ trực tiếp ra tay, không cho hai người kia bất cứ cơ hội nào nữa.

Sau khi giải quyết hai người kia, ba người đi đến tìm Lâm Dật, tập hợp lại cùng anh.

"Tình hình thế nào, có thu hoạch gì không?"

Tiếu Băng lắc lắc đầu: "Mã hóa sóng ngắn chắc chắn là một tin tức rất quan trọng, bọn họ không hề biết."

Lâm Dật gật gật đầu: "Đi thôi, tiến về phía mục tiêu."

Lần này, bọn họ tăng nhanh tốc độ hơn.

Nếu như tình hình ở đây bị phát hiện sẽ rất dễ khiến đối phương nghi ngờ, vì vậy bọn họ cần phải nhanh chóng đến kịp địa điểm mục tiêu trong thời gian ngắn.

Giải quyết xong ba người, mấy người Lâm Dật nhân lúc trời tối tiếp tục tiến về mục tiêu.

Xẹt xẹt xẹt!

Chính lúc này, từ trong bộ đàm truyền tới âm thanh.

"Phòng thủ phía bên này của chúng tôi rất nghiêm ngặt, rất khó để ẩn nấp tiến vào." Ninh Triệt nói tiếp:

"Vừa rồi tôi bàn bạc một chút với Vũ Lạc, phía bên này bọn tôi làm con mồi, thu hút hỏa lực của bên địch, hai tổ của các anh phụ trách tiến công."

Yên lặng vài giây, giọng điệu của Lâm Dật âm trầm nói:

"Nhất định phải chú ý đến sự an toàn của bản thân, đừng để xảy ra vấn đề."

"Đã rõ, mấy người cũng phải chú ý an toàn."

Vừa dứt lời, Lâm Dật đã nghe thấy tiếng súng nổ từ phía xa, phía bên Ninh Triệt đã bắt đầu hành động rồi.

"Chú ý ẩn núp!"

Ninh Triệt lấy bản thân ra làm mồi nhử, gây ra động tĩnh lớn như này, nhất định Hắc Xà sẽ phái người đến. Bây giờ hành động không phải là bước đi thông minh.

Rất nhanh, xung quanh truyền đến tiếng la hét, người của Hắc Xà đã bắt đầu hành động rồi.

Trong mười mấy phút sau đó, tiếng súng liên tiếp vang lên, Lâm Dật ngồi tại chỗ không động đậy, hai tay nắm chặt, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Nhất định đừng xảy ra chuyện gì đấy!

Bình Luận (0)
Comment