Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1931 - Chương 1929: Tống Kim Dân Chuẩn Bị Cái Gì Rồi?

Chương 1929: Tống Kim Dân Chuẩn Bị Cái Gì Rồi?
Chương 1929: Tống Kim Dân Chuẩn Bị Cái Gì Rồi?

"Anh Lâm, hay là chúng ta đi giúp đỡ đi." Tiếu Băng nói tiếp:

"Nói không chừng người của Hắc Xà đã đổ bộ qua đó rồi."

"Bây giờ qua đó càng nguy hiểm, tôi tin Ninh Triệt sẽ xử lý tốt."

Nói xong, Lâm Dật ngẩng đầu, nhìn về xung quanh: "Gần đến lúc rồi, chuẩn bị hành động!"

"Rõ!"

Bốn người đều tỏ ra kiên định, đây là cơ hội mà bọn họ mạo hiểm mạng sống tạo nên, nhất định phải nắm chắc!

Bởi vì hỏa lực đều bị thu hút đi, hành động phía bên này của Lâm Dật thuận lợi vô cùng, tiến về phía trước rất nhanh, mười mấy phút sau đã cách cứ điểm của Hắc Xà chưa đến trăm mét.

Cùng lúc này, bộ đàm trong tay của Lâm Dật vang lên.

Bên trong truyền tới giọng nói của Khưu Vũ Lạc.

"Bọn tôi đã đến được cứ điểm rồi, tình hình phía bên anh thế nào?"

"Bọn tôi cũng đến rồi, tầm nhìn phía bên cô thế nào, có thể nhìn thấy tình hình bên trong không?"

"Trên trạm gác có hai người, nhưng bên trong còn có bao nhiêu thì không biết, tính ra không quá năm người." Khưu Vũ Lạc nói tiếp:

"Bên phía anh nhiều người có ưu thế đối phó với bọn họ hơn, phía bên tôi đánh yểm trợ, giúp bọn anh thu hút hỏa lực, các anh tìm cơ hội hành động, sau đó rút lui là được rồi."

"Phía bên cô cũng chú ý an toàn, đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không lần hành động này xem như thất bại."

"Đã rõ, trong lòng tôi có tính toán." Khưu Vũ Lạc nói tiếp:

"Bây giờ các anh tiếp tục tiến lên trước, năm phút sau, tôi sẽ giúp các anh hạ gục hai người trên trạm gác, còn lại thì xem các anh rồi."

"Thành giao!"

Bàn giao xong, Lâm Dật phất tay, hướng về phía tòa hai tầng nhỏ phía trước ẩn nấp.

Tốc độ của mấy người vô cùng chậm, hơn một phút trôi qua mới đi được khoảng cách mười mấy mét.

Dưới tình huống kiểu này, bất cứ một tiếng động nào cũng có thể dẫn đến đả kích mang tính hủy diệt.

Năm phút sau, mấy người Lâm Dật cách mục tiêu tầng hai chưa đến năm mươi mét.

Đúng vào lúc này, tiếng súng vang lên, hai người ở trên trạm gác bị bắn chết tại chỗ!

Tình huống ngoài ý muốn đột nhiên ập đến khiến cho người ở trong cứ điểm đều trở nên cẩn thận, bọn chúng nâng súng lên quan sát tỉ mỉ khắp nơi.

Nhưng đúng lúc này, Khưu Vũ Lạc tạo ra đòn yểm trợ hỏa lực cực lớn, chỉ cần lộ đầu ra đều bị cô ấy bắn gục.

"Hành động!"

Lâm Dật ra lệnh một tiếng, dẫn theo ba người dùng tốc độ cực nhanh xông về phía mục tiêu tầng hai.

Hiện trường hỗn loạn, cộng thêm sắc trời tối đen trở thành lớp che chắn tự nhiên cho bốn người bọn Lâm Dật.

Cho dù có đèn pha cực lớn nhưng đối với những người đã được huấn luyện nghiêm chỉnh như bọn họ mà nói, không thể tạo thành uy hiếp.

Mười mấy giây sau, bốn người họ xông đến dưới tòa hai tầng.

Trên tay của Lâm Dật cầm con dao phẫu thuật, một tay ném ra, trong màn đêm tối đen xẹt ra một đường sáng lạnh lùng đâm trúng cổ họng của một người.

Mà người còn lại, sau khi phát hiện tình hình không ổn, gã ta lập tức đứng trong tư thế phòng thủ. Cũng vào lúc này, một viên đạn giảm thanh nóng hổi xuyên qua trán của gã ta, lập tức lấy đi mạng của gã ta.

"Lên!"

Lâm Dật lập tức xông lên trước tiên. Tiếu Băng đứng ở giữa, Trương Siêu Việt và Triệu Vân Hổ tiến hành yểm trợ, không tốn chút sức nào xông vào trong cứ điểm.

"Không được động đậy!"

Trên mặt bằng tầng hai có năm người, trên tay bọn họ đều cầm vũ khí vây quanh một người đàn hơn bốn mươi tuổi, bảo vệ người đó kỹ càng ở sau lưng.

"Động thủ!"

Lâm Dật không cho đối phương có cơ hội nhiều lời, kêu ba người nổ súng, khiến bốn người đối diện bị bắn chết. Cả quá trình giằng co không đến ba giây, không cho đối phương có thời gian phản ứng.

"Mấy người là ai?"

Người còn sống duy nhất hỏi.

Lâm Dật không nói gì khác, một đòn đột kích xông lên trước, một cái đánh tay chặt lên sau gáy của đối phương.

Sau khi đánh ngất, Lâm Dật vác gã ta lên trên vai, sau đó ra lệnh những người khác rút lui.

Cùng lúc này, Tiếu Băng mở máy bộ đàm lên: "Tổ trưởng Khưu, tổ trưởng Ninh, rút lui."

"Nghe rõ!"

Trong thành loạn thành mớ hỗn độn, việc này cung cấp cho việc rút lui càng tiện lợi.

Hai tiếng đồng hồ sau, người của ba tổ đến kịp địa điểm tập hợp đã hẹn trước, sau đó trở về bên cạnh Tống Kim Dân.

Tống Kim Dân nhìn đồng hồ đeo tay một cái, vừa ý gật gật đầu. Sớm hơn một tiếng so với trong tưởng tượng của ông ta, trình độ vẫn được đấy.

"Lên xe!"

Dưới chỉ huy của Tống Kim Dân, mọi người trở lại xe, im hơi lặng tiếng rút lui rời khỏi Balaway.

Nửa tiếng sau, mười mấy người toàn diện rút khỏi khu vực nguy hiểm, có được cơ hội nghỉ ngơi.

Mà hành động lần này có thể thuận lợi như vậy cũng không thể nói rõ trình độ của Hắc Xà rất yếu.

Chỉ là mục tiêu của bọn họ là xâm nhập vào trong một cứ điểm, nếu không cũng không thể nào tháo chạy ra ngoài dễ dàng như thế.

Đám người bắt tù binh đưa tới nơi hoang dã, sau đó làm gã ta tỉnh lại.

Nhìn thấy người đứng vây xung quanh, người phụ trách cứ điểm của Hắc Xà bị dọa sợ run cầm cập.

"Mấy người là ai? Rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Lâm Dật vỗ vỗ lên bả vai của gã ta: "Tao là ai không quan trọng. Nếu mày còn muốn sống thì nói ra thông tin mã hóa sóng ngắn của bọn mày cho tao biết, tao muốn đối thoại với Fauci."

"Sóng ngắn là MHz19357458."

Sau đó, Tiếu Băng đưa thiết bị thông tin liên lạc vô tuyến cho Lâm Dật.

"Anh Lâm, đã điều chỉnh xong rồi."

"Fauci có đó không, kêu hắn ta đến nói chuyện."

Lâm Dật nhận bộ đàm rồi nói.

"Mấy người là ai?"

"Bọn tao đến báo thù, về phần báo thù việc gì thì mấy người rõ rồi đấy."

"Các người là người của lữ đoàn Trung Vệ!"

Đối phương rất thông minh, ngay lập tức phán đoán ra thân phận của Lâm Dật.

Bởi vì thời gian gần đây, lần hành động lớn nhất của bọn họ chính là vây quét lữ đoàn Trung Vệ.

"Mày cũng không ngốc, nhưng tao khuyên mày, tốt nhất ngoan ngoãn phối hợp, nếu mày dám phản kháng, tao cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu."

"Tao thừa nhận lữ đoàn Trung Vệ của các người rất lợi hại, nhưng cũng đừng coi thường bọn tao." Đối phương nói tiếp:

"Mặc dù thủ lĩnh của bọn tao không ở đây, nhưng các người nếu còn dám tới đây, tao bảo đảm các người không kẻ nào trốn thoát."

"Không ở đó?"

Tin tức này khiến lông mày Lâm Dật cau lại, dường như anh đang phán đoán xem lời nói của đối phương là thật hay giả.

Nhưng vào lúc này, Tống Kim Dân lấy máy bộ đàm qua.

"Tao biết các người sẽ không khai báo thành thật, nhưng nếu các người thay đổi chủ ý rồi thì nhớ chủ động liên hệ bọn tao."

Nói xong, Tống Kim Dân chủ động tắt bộ đàm.

Ánh mắt của mọi người đều rơi trên người của ông ta, không biết tiếp theo phải làm cái gì.

"Muốn chờ đợi bọn họ chủ động liên hệ chúng ta, hình như không quá thực tế." Tiếu Băng nói.

"Dùng thủ đoạn bình thường chắc chắn không có khả năng, vậy nên phải dùng chút thủ đoạn không theo quy tắc."

Nói xong, Tống Kim Dân cầm điện thoại lên, nhấn số gọi cho Geisen.

"Bên phía chúng tôi đã đắc thủ, các người cũng bắt đầu đi."

Phân phó một câu, Tống Kim Dân cúp điện thoại, mọi người càng ngoảnh mặt nhìn nhau, Tiếu Băng hỏi:

"Ông dẫn theo những người khác đến chuẩn bị đột kích tổng bộ của Hắc Xà sao?"

Tống Kim Dân lắc lắc đầu: "Cái giá của việc đột kích quá lớn, không có lời, vậy nên tôi nghĩ ra biện pháp khác."

"Biện pháp khác?"

Lần này ngay cả Lâm Dật cũng không biết Tống Kim Dân muốn làm cái quái gì nữa.

"Đừng vội, mấy người sẽ biết ngay thôi."

Thấy Tống Kim Dân không muốn nói, những người khác cũng không hỏi thêm, đứng tại chỗ yên lặng chờ đợi.

Khoảng tầm nửa tiếng sau, mọi người phát hiện chân trời ở phía xa sáng chói, người nào người nấy đều ngạc nhiên.

"Đó là thứ gì vậy?"

"Đạn hỏa tiễn (tên lửa)!" Khưu Vũ Lạc kinh ngạc nói!

Bình Luận (0)
Comment