"Đờ mờ!"
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lúc này ngay cả Lâm Dật cũng không nhịn nổi.
"Vậy mà ông lấy thứ đồ này ra à?"
"Đúng đấy." Tống Kim Dân gật gật đầu tỏ vẻ đương nhiên, nói:
"Về cơ bản, sức chiến đấu của chúng ta đều thể hiện trên phương diện năng lực cá nhân. Cậu mà muốn nói kiểu giao hòa này có diện tích lớn, vậy quân đội tác chiến của mỗi nhà đều gần như nhau thôi. Phái người cố gắng xông lên, chắc chắn sẽ chết không ít người, không bằng trực tiếp cho nổ như này, vả lại còn an toàn hơn."
"Nhưng thứ này cũng không phải ai cũng có à." Tiếu Băng nói.
"Điều này thì đúng. Nhưng dù sao chúng ta lăn lộn bao nhiêu năm nay cũng không phải uổng công vô ích." Tống Kim Dân nói tiếp:
"Tuy bọn tôi không hay quan tâm chuyện bên ngoài đảo, nhưng thiết bị cơ bản nhất vẫn có."
Trên mặt của đám người Lâm Dật sạm lại, những người này chơi ác quá rồi đấy?
Mà người nghẹn họng nhìn trân trối nhất chính là tên thủ lĩnh nhỏ bị bắt về kia.
Mẹ nó! Rốt cuộc đám người này là ai vậy hả?
Ngay vào lúc mấy người đang nói chuyện lại có thêm mấy đầu đạn tên lửa bay xẹt ngang bầu trời, chiếu sáng một vùng bóng tối vô hạn.
Ba người Lâm Dật, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đối mặt với những điều thế này vẫn bình tĩnh như thường, nhưng những người khác trong tổ lại có tâm trạng thăng trầm khác nhau.
Đây không phải là ánh sáng chiếu sáng màn đêm, mà càng giống đèn pha của tử thần hơn.
Rầm rầm rầm!
Đầu đạn tên lửa rơi xuống Balaway phát ra tiếng nổ vang cực mạnh.
Dù đứng bên ngoài mười mấy cây số cũng có thể nghe thấy âm thanh của những bức tường bị nổ nát.
Tiếu Băng im lặng đứng thẳng lưng, ngay lúc này đây, cô ấy mới thật sự hiểu rõ một đạo lý.
Trên thế giới này, từ đầu đến cuối đều bị người ta sắp xếp tính toán. Vậy nên từ đầu đến cuối đều đã tồn tại sự không công bằng.
Đây chính là số kiếp của kẻ yếu.
Không kích liên tiếp trong hai mươi mấy phút, vừa đúng lúc này, trong máy bộ đàm truyền tới tiếng "xì xì xì" của âm thanh dòng điện.
"Nhanh dừng tay, mấy người muốn biết cái gì, bọn tao đều nói!"
"Nói sớm một chút không phải xong rồi sao, bọn tao cũng có thể tiết kiệm chút tiền." Lâm Dật nói.
"Thủ lĩnh của bọn tao ở Qatar, không có ở đây, nếu như mấy người muốn tìm ông ấy thì có thể đến đó."
"Tao cần biết địa chỉ chính xác của gã ta."
"Ông ấy ở khách sạn Mandarin Oriental của Qatar, đi đến đó thì có thể tìm thấy ông ấy, cầu xin mấy người đừng bắn nữa!"
"Chuyện này thì không được. Anh em của bọn tao chết trong tay mấy người, mày cảm thấy, tao có thể dễ dàng bỏ qua cho mày sao." Lâm Dật cười lạnh lùng nói tiếp:
"Vậy nên, mày cũng không cần nói với tao đạo nghĩa giang hồ gì hết, giết người tất nhiên phải đền mạng."
"Chết trong tay của bọn tao sao?" Người của đối phương rõ ràng sững lại một chút: "Mấy người là người của lữ đoàn Trung Vệ!"
"Mày cũng không tính quá ngốc."
"Chuyện đó do Fauci chỉ huy, ông ta còn nói không tiếc bất cứ giá nào cũng phải lấy được khoáng thạch, tao không hề tham gia vào."
"Mày tham gia hay không tham gia đối với tao mà nói đã không quan trọng, anh em của tao chết trong tay của Hắc Xà, chỉ cần mấy người là người của Hắc Xà thì đều đáng chết."
"Không, không muốn…" Đối phương lớn tiếng gào thét:
"Tao có thể lấy khoáng thạch trao đổi với các người, chỉ cần các người tha cho tao một mạng là được."
"Khoáng thạch?"
Nghe thấy tin tức này, đừng nói là Lâm Dật, đến cả Tống Kim Dân cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Sức chiến đấu của Hắc Xà không tầm thường, nhưng ở nơi như này còn có thể tìm thấy khoáng thạch, thật sự không ai trong bọn họ nghĩ tới chuyện này.
"Tổng cộng bao nhiêu?"
"Khoảng tầm 100 gam."
Ánh mắt của Lâm Dật khẽ đảo, nói: "Đủ đổi một cái mạng của mày rồi. Bây giờ bọn tao ngừng bắn, mày mang theo khoáng thạch đến quốc lộ 213 cây số 19. Đến một mình, nếu không các người vẫn là phải chết."
"Vâng vâng vâng, tôi biết rồi."
Lâm Dật cúp điện thoại, sau đó nhìn sang Tống Kim Dân: "Trước hết kêu người của các ông ngừng bắn đi."
Dựa theo lời nói của Lâm Dật, Tống Kim Dân gọi điện thoại cho Geisen, thông báo bọn họ ngừng bắn.
Bầu trời đầy sao giống như ngọn nến bị dập tắt. Một màn đêm đen kịt, gió thổi qua vùng hoang dã càng hiện rõ sự cô độc hiu quạnh nơi này.
"Ông thấy chuyện này thế nào?"
"Cũng coi như một chuyện bình thường." Tống Kim Dân nói tiếp:
"Hắc Xà cũng rất có trình độ, trên tay có khoáng thạch cũng là chuyện bình thường, chỉ là tôi có chút không ngờ bọn họ giấu khoáng thạch ở nơi này."
"Đợi đối phương đến rồi nói tiếp. Trước hết xem tình hình một chút." Lâm Dật nói tiếp: "Tối thiểu nhất vẫn có chút thu hoạch ngoài ý muốn."
Mặc dù đã hẹn cẩn thận với đối phương, nhưng bọn người Lâm Dật cũng không đứng yên tại chỗ chờ đợi, mà lái xe đến địa điểm bí mật khác.
Một khi đối phương không giữ lời hứa, mình âm thầm dẫn theo người đến thì tình cảnh của bản thân cũng không đến mức quá bị động.
Còn tên thủ lĩnh nhỏ bé mà bọn họ bắt về lúc trước đã bị xử lý luôn rồi.
Không đến một tiếng đồng hồ, một chiếc xe bán tải từ cuối con đường quốc lộ lái đến.
Trên một bãi đất cao khác, Lâm Dật đứng trên đỉnh xe cầm ống nhòm quan sát, sau khi phát hiện không có gì khác thường anh mới lái xe qua đó.
"Mày, các người chính là người của lữ đoàn Trung Vệ sao…"
Người nói chuyện tên là Senar, thân nhìn rất cao rất gầy. Gã ta nuôi bộ râu quai nón dài, trên đầu quấn khăn trùm đầu màu trắng, nhìn thế nào cũng không giống một kẻ xấu xa hung ác.
Trong hàng ngũ chiến đấu của Hắc Xà, Fauci là người phụ trách, Senar là quân sư của bọn họ. Gã ta không hề tham gia chiến đấu trực diện, chỉ phụ trách ở phía sau bày mưu tính kế.
Phía sau chuyện ở Panama lúc trước cũng có bóng dáng của gã ta, chỉ là trong lúc nói chuyện điện thoại gã ta hoảng sợ rồi nói dối, chối bỏ tất cả quan hệ.
Lâm Dật dò xét gã ta một chút: "Đồ ở đâu?"
"Trên xe của tao."
Senar căng thẳng quay trở lại trên xe, sau đó lấy ra một hộp màu đen, rồi mở hộp ra. Trong đó có một tảng đá nhỏ bằng nắp bình nước suối khoáng lớn, màu sắc óng ánh.
Lâm Dật cầm lên mũi ngửi ngửi, dưỡng khí nồng đậm ập vào mặt, chắc chắn là khoáng thạch rồi.
"Đồ đã đưa cho mấy người rồi, hy vọng mấy người có thể chấm dứt nổ bom, bên phe bọn tôi đã có hơn một trăm người chết rồi."
"Fauci đến Qatar làm gì?" Lâm Dật cầm khoáng thạch, trầm giọng hỏi.
"Chuyện này…"
Senar sững người, gã ta không ngờ người trước mặt lại cố chấp với động tĩnh của Fauci như thế, lấy được khoáng thạch rồi vẫn không mãn nguyện.
"Đừng lãng phí thời gian của nhau, chắc chắn mày biết rõ tình hình của mình bây giờ."
Senar hơi run rẩy giống như gã ta bị nước đá tưới lạnh thấu tim.
"Ông ấy nói muốn đi mua vài món đồ, vậy nên đi Qatar rồi, nhưng cụ thể muốn mua cái gì thì tôi thật sự không biết."
Lâm Dật nhìn chằm chằm vào mắt Senar, phát hiện gã ta không hề nói dối.
Anh vuốt ve khoáng thạch trong tay: "Trong danh sách đen, các người cũng là tổ chức có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng trên tay chỉ có chút khoáng thạch thế này, mày cảm thấy hợp lý không?"
Vẻ mặt của Senar trở nên căng thẳng, run rẩy nói:
"Trên tay của bọn tao vẫn còn một khối khoáng thạch hai ký, nhưng bị Fauci lấy đi rồi, chỉ còn lại chừng này thôi."
"Bị gã ta lấy đi rồi!"
Vừa nói xong câu này, trong lòng mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ tới một chuyện.
Fauci có thể đã cầm khối khoáng thạch hai ký kia đi giao dịch với người khác rồi!
Lâm Dật rút dao phẫu thuật ra, đè lên trên cổ họng Senar, trầm giọng nói:
"Người giao dịch với Fauci là ai?"