Hai người ôm nhau thật chặt, dường như muốn hòa tan đối phương vào trong thân thể của mình.
Tay lớn của Lâm Dật không thành thật, tiến vào trong quần áo của Lương Nhược Hư, mà cô cũng không có phản kháng.
Thậm chí còn hơi dịch người ra, như này có thể càng dễ dàng hơn một chút.
Bầu không khí trong gian phòng lập tức trở nên mập mờ, có xu thế như củi khô bốc lửa.
Sau mười mấy phút, hai người mới rời môi.
Sắc mặt Lương Nhược Hư ửng đỏ, thở hổn hển.
"Nếu không thì chuyển sang nơi khác đi, nơi này tựa hồ không rất thích hợp." Lâm Dật vừa cười vừa nói.
"Trở về rồi hãy nói!"
Lương Nhược Hư vẫn có kiềm chế, cô cũng biết mình đang nói cái gì.
Chỉ là nơi này đúng là không thích hợp.
"Chuyện bên phía Yến Kinh đều đã xử lý xong rồi đúng không, lúc nào thì về Trung Hải?"
"Mấy ngày nay sẽ trở về, bên này còn có chút chuyện khác."
Lâm Dật không có nói thẳng về chuyện liên quan tới Lý Sở Hàm.
Tuy Lương Nhược Hư cũng biết chuyện xảy ra, nhưng nếu như nói rõ ràng ra thì tính chất lại không giống.
"Vậy em sẽ không chờ anh, ngày mai sẽ về Trung Hải." Lương Nhược Hư nói:
"Còn không ít công việc dồn nén, em phải nắm chắc xử lý."
"Ngày mai anh đưa em đi."
"Không cần đâu, vẫn nên làm việc của anh đi, xong việc thì về sớm một chút."
Lương Nhược Hư thoải mái mà nói.
"Vậy được rồi, sau khi xử lý xong chuyện bên này, anh sẽ về Trung Hải."
Bầu không khí mập mờ tan thành mây khói, hai người mới bắt đầu ăn cơm, sau đó đi dạo một số chỗ khác, buổi tối lại cùng nhau ăn bữa cơm, rồi anh mới đưa cô về.
Sau đó, Lâm Dật về tới khách sạn, tụ hợp với Lý Sở Hàm, toàn bộ mọi chuyện đều đang phát triển theo một phương hướng tốt.
Bởi vì ngày thứ hai muốn đi ra ngoài giải sầu nên ba người dậy từ rất sớm.
"Anh Lâm, hôm nay chúng ta đi đâu?"
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Kiều Hân hỏi.
"Nơi nổi tiếng nhất Yến Kinh chính là Vạn Lý Trường Thành và Cố Cung, các em muốn đi đâu?"
"Em đã từng đến hai địa phương này rồi, chúng ta chuyển sang nơi khác đi." Kiều Hân nói:
"Em nghe nói Hương Sơn Yến Kinh cũng rất nổi danh, chúng ta đi qua nhìn một chút đi?"
"Được, nghe các em, dù sao đều là giải sầu, đi đâu đều như thế."
"Chị Lý, chị cảm thấy thế nào, đi Hương Sơn có được hay không?"
Lý Sở Hàm cười gật đầu, "Các người muốn đi đâu đều được."
Đối với Lý Sở Hàm mà nói, chỉ cần là nơi có Lâm Dật thì cho dù là đi đâu, cô đều cảm thấy hạnh phúc.
Sau khi xác định nơi đến, ba người sắp xếp đơn giản một chút, chuẩn bị xuất phát.
Hơn nữa, trước khi đi ra ngoài, Kiều Hân còn mua chút hoa quả và nước khoáng, chờ lúc trở về chơi sẽ ăn.
Lộ trình du ngoạn cũng không tính là xa, nhưng bởi vì giao thông Yến Kinh từ trước đến nay đều đông, lái hơn một giờ mới đi đến chân Hương Sơn.
Lý Sở Hàm ngồi ở ghế trước, trò chuyện với Lâm Dật, sợ anh lái xe mệt mỏi.
Kiều Hân thì nằm phía sau ngáy o o, không ai quấy rầy ai.
Nhưng sau khi đến Hương Sơn mới phát hiện, cảnh tượng trước mắt quả thực có thể dùng từ biển người để hình dung.
"Hiện tại hình như không phải là mùa du lịch của Yến Kinh, sao lại có nhiều người tới đây như vậy?" Kiều Hân cảm thấy ngoài ý muốn, nói:
"Người Yến Kinh đều thích leo núi như thế sao?"
"Có thể là mức độ cuộc sống bây giờ tốt hơn, hơn nữa còn là cuối tuần, đương nhiên là nhiều người." Lý Sở Hàm nói.
"Nhưng nhìn dáng vẻ của những du khách này, không giống như chỉ có như thế."
Nghe thấy lời Lâm Dật, Lý Sở Hàm và Kiều Hân đều nhìn về các du khách khác một chút.
Phát hiện trong những người này có rất nhiều người mang theo bao lớn bao nhỏ, xách không ít đồ.
Có người cầm hương, có người cầm bàn Bát Quái cỡ nhỏ, bộ dạng giống như đang chuẩn bị mở đàn làm phép.
Lúc này, nhân viên quản lý bãi đỗ xe đi tới, chuẩn bị thu phí, Kiều Hân mượn cơ hội hỏi:
"Đại ca, tôi muốn hỏi một chút, hôm nay là thời gian đặc biệt gì à, sao lại có nhiều người như vậy?"
"Trên núi có ngôi miếu rất linh nghiệm, hơn nữa hôm nay còn là tết Trung Nguyên rất quan trọng của Đạo gia, cho nên mới nhiều người như vậy." Nhân viên quản lý nói:
"Nếu như các người đến vào ngày khác, số lượng người có thể giảm đi một nửa."
Nghe nhân viên quản lý nói như vậy, Kiều Hân mới hiểu có ý gì.
Mình tới đúng là rất đúng thời điểm, thế mà bắt kịp hoạt động của người ta.
"Anh Lâm, lát nữa chúng ta cũng đi lên xem một chút?" Kiều Hân hỏi: "Thuận tiện cầu Bồ Tát phù hộ giúp chị Lý."
"Bồ Tát là Phật gia, đây là miếu, em đi lên cầu Bồ Tát, cẩn thận bị người ra đuổi đi."
"Ngạch..."
Kiều Hân cười hắc hắc, có chút xấu hổ, "Vậy thì đi cầu lão thần tiên."
"Đi thôi, dù sao cũng đã đến rồi, đi xem một chút."
Tuy nói là đến leo núi giải sầu, nhưng Lâm Dật lại cảm thấy khá hứng thú đối với ngôi miếu trên núi.
Bởi vì sau khi hoàn thành nghề nghiệp cảnh sát này, chính là lên núi làm đạo sĩ, hiện tại đi qua nhìn một chút, tìm hiểu tình huống trước thời hạn cũng là chuyện rất tốt.
"Đi thôi."
Theo đám người, ba người mua vé vào cửa lên núi.
Đều nói chờ cho lá đỏ Hương Sơn hết, không phụ quân đến không phụ khanh.
Mặc dù bây giờ, còn chưa phải là thời tiết tốt nhất để thưởng thức lá đỏ, nhưng ở thời điểm này, cảnh sắc Hương Sơn vẫn luôn rất đẹp.
Bởi vì là tết Trung nguyên của Đạo gia, người lên núi rất nhiều, khiến cho bên trong cảnh sắc thiếu đi mấy phần thoải mái.
Đường lên núi là từng bậc từng bậc thềm đá, dạng độ cao và cảnh sắc này vô cùng thích hợp đối với người leo núi tập thể dục.
Lý Sở Hàm kéo cánh tay Lâm Dật, vừa xem phong cảnh vừa chậm rãi đi lên trên núi.
Đối với cô mà nói, đây chính là phong cảnh đẹp nhất.
Mà Kiều Hân thì theo ở phía sau, không ngừng cầm điện thoại di động chụp ảnh, dường như không muốn bỏ lỡ bất kỳ phong cảnh chỗ nào.
Đây chính là bằng chứng lưu truyền mạng hoàn mỹ nhất.
Lên xe ngủ, xuống xe đi vệ sinh rồi chụp ảnh danh lam thắng cảnh, Kiều Hân chính là người như vậy.
"Anh Lâm, chị Lý, các người đi nhanh một chút, phía trước chúng ta hình như có một thầy tướng số, chúng ta đi qua nhìn một chút." Kiều Hân hô lên ở phía sau.
"Thầy tướng số?"
"Ừm, dường như là một lão đạo sĩ, nhìn có vẻ như rất chuyên nghiệp."
Mấy người quen biết nhau cũng đã hơn một năm, Lâm Dật và Lý Sở Hàm đều biết, Kiều Hân không chỉ là fan của Conan.
Cô còn rất ưa thích mấy thứ huyền học này, khi ở trong phòng, lúc không có chuyện gì làm, thường lấy bài Tarot ra bói cho những đồng nghiệp khác.
Thậm chí còn có bệnh nhân để cho cô coi ngày nào thì thích hợp phẫu thuật, tim cũng là khá lớn.
Kiều Hân chào hỏi một tiếng, sau đó tăng tốc, đi đến một chỗ cao.
Hai người đi ở phía sau, theo bước chân của Kiều Hân.
Dù sao đến đây chính là để giải sầu, đương nhiên cái gì cũng phải xem. Tuy Lâm Dật không tin những vật này, nhưng vì tham gia náo nhiệt nên cũng nhìn một chút, chẳng có vấn đề gì cả.
Giữa sườn núi, có một đạo sĩ bình chân như vại ngồi trên băng ghế nhỏ, trước người bày vòng Bát Quái, cách ăn mặc nhìn như một thế ngoại cao nhân.
Ánh mắt của lão đạo sĩ đảo qua trên người từng du khách, lập tức nhìn thấy Kiều Hân đang đi về phía mình, tự nhiên lẩm bẩm:
"Chân này rất được a!"
Cùng lúc đó, Kiều Hân chạy tới trước mặt của ông ta, ngồi xổm xuống.
Lão đạo sĩ vuốt vuốt bộ râu, trong lòng oán thầm:
"Dáng người cũng rất được."