"Lão tiên sinh, tôi muốn xem một quẻ." Đến trước gian hàng, Kiều Hân nói: "Giá cả thế nào vậy?"
"Xem tay nhìn quẻ, 100 một người."
"Giá cả còn được."
Đối với mấy người có thu nhập cao như Kiều Hân thì 100 tệ một quẻ dường như cũng không tính là đắt.
Hơn nữa nơi này còn là khu phong cảnh của Yến Kinh, cũng coi như là giá có lương tâm.
"Chị Lý mau tới đây."
Kiều Hân hét lên một tiếng, gọi Lý Sở Hàm và Lâm Dật tới.
"Nhanh nhanh nhanh, tới bói một quẻ."
Lý Sở Hàm từ trước đến này đều là người không tin thần, đương nhiên là không tin những vật này.
"Vẫn là em tới đi, vừa lúc mượn cơ hội này, nhìn xem đường tương lai thế nào." Lý Sở Hàm cười nói.
Tuy không tin mấy thứ này, nhưng Lý Sở Hàm cũng không ngăn cản.
Cô rất rõ ràng, cả đời này, con người không có khả năng luôn tiêu tiền vào trên lưỡi đao, sẽ lãng phí một ít để làm hài lòng chính mình.
Đối với Kiều Hân mà nói, xem bói là chuyện có thể lấy lòng của cô.
"Vận thế của em đều nằm ở trên người chị, chờ sau này chị làm viện trưởng, em thế nào cũng có thể lăn lộn lên chức chủ nhiệm, cho nên vẫn là coi bói cho chị quan trọng hơn."
Kiều Hân kéo Lý Sở Hàm qua.
"Lão tiên sinh, nhanh xem cho chị Lý của tôi."
Kiều Hân lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lão đạo sĩ cũng thuần thục lấy mã QR ra.
Sợ chậm một bước, Kiều Hân sẽ đổi ý.
"Đến, vị nữ sĩ này, mời đưa tay ra."
Tiền đã đưa rồi, Lý Sở Hàm đành đưa tay ra, muốn nhìn xem lão đạo sĩ trước mắt này, có thể nói ra thứ gì không.
Lão đạo sĩ nắm lấy tay Lý Sở Hàm, nhìn nghiêm túc lại cẩn thận, trầm ngâm một lát rồi nói:
"Cô gái, tướng tay này của cô có chút nguy."
"Làm sao lại nguy rồi?" Lý Sở Hàm tò mò hỏi.
"Có chút lạnh, cô có chút yếu."
Nói xong, lão đạo sĩ lấy ra một bọc giấy nhỏ từ phía sau, "Đây là sáu vị Đế Hậu Hoàn do chính tôi luyện chế, cô trở về uống nửa năm, cam đoan sẽ trừ được bệnh."
Lý Sở Hàm bị chọc cười, "Ông chắc chắn chứ?"
"Đương nhiên là chắc chắn, tôi luyện đan dược nhiều năm như vậy, vẫn phải có chút lòng tin này." Lão đạo sĩ nói:
"Với căn bệnh này, nếu như đi bệnh viện chính quy nhất định sẽ trị không hết, may mà cô gặp được tôi, nếu không đời này liền xong rồi."
Lâm Dật nhìn lão đạo sĩ rồi cười, rõ ràng là đến coi bói, thế mà còn xem cả bệnh.
Đạo sĩ bây giờ đều dùng phương thức như vậy để phát triển nghiệp vụ sao?
Nghiêm túc như vậy, đoán chừng là chưa hoàn thành KPI của tháng này.
"Tôi là chủ nhiệm khoa tim mạch của bệnh viện Hoa Sơn, có thể hiểu rõ tình huống của mình. Ông giúp tôi xem mệnh là được, tôi có thể tự xem bệnh cho mình."
"Ngạch... chủ nhiệm khoa tim mạch?"
Lão đạo sĩ thu hồi mấy viên thuốc của mình lại, lúng ta lúng túng cười cười.
"Nếu như cô đã là người trong nghề này, vậy chúng ta sẽ không nói chuyện này nữa, nói tiếp chuyện coi bói."
Lão đạo sĩ nắm lấy tay của Lý Sở Hàm, lại nhìn một chút.
"Chậc chậc chậc, tôi hành tẩu giang hồ hơn ba mươi năm, chưa bao giờ thấy qua đường sự nghiệp nào như của cô, tương lai tất sẽ có sự nghiệp lẫy lừng."
Lâm Dật nhìn lão đạo sĩ giống như đang nhìn khỉ làm trò hề.
Lý Sở Hàm đều đã tự giới thiệu, nếu như ông ta còn nói sự nghiệp có vấn đề, thì không cần ở lại đây lừa người nữa.
"Lão tiên sinh, ông xem đường tình duyên cho chị Lý của tôi đi."
Đây là chuyện mà Kiều Hân quan tâm nhất, cũng là mục đích chủ yếu của lần coi bói này.
Lão đạo sĩ nhìn Kiều Hân một chút, liền cười tủm tỉm rồi nói: "Tay của cô ấy là tay bội thu về sự nghiệp và tình yêu, tương lai con cháu đầy đàn, nhân khẩu thịnh vượng."
Trong mắt Kiều Hân mang theo ý cười, nháy mắt ra hiệu với Lý Sở Hàm.
"Chị Lý, nghe thấy chưa, mọi người đều nói chị con cháu đầy đàn, nên dưỡng thân thể cho tốt một chút, tương lai sinh nhiều thêm mấy đứa."
Gương mặt Lý Sở Hàm đỏ lên, ngượng ngùng nói:
"Đây đều là chuyện không đâu vào đâu cả, bây giờ nói những thứ này còn quá sớm."
"Chuyện này có cái gì mà sớm, lấy tố chất thân thể của chị và anh Lâm, muốn sinh một đứa bé, còn không phải là chuyện trong vài phút sao?"
"Ai nha nha, vài phút không thể được, quá ngắn." Lão đạo sĩ lo lắng mà nói, sau đó lại lấy ra một bọc thuốc nhỏ từ trong túi.
"Đây là Dã Lư Đại Lực Hoàn mà tôi luyện chế tỉ mỉ, không cần 1999, cũng không cần 999, chỉ cần 998, lấy về uống, sẽ giúp cậu khôi phục lại bản lĩnh đàn ông."
Lâm Dật: ...
Công phu tận dụng mọi thứ này, đúng là đủ lợi hại.
Đoán chừng trước khi làm đạo sĩ, từng làm qua nhân viên tiêu thụ.
"Ông vẫn nên tập trung coi bói đi, cũng đừng nghĩ tới chuyện phát triển nghiệp vụ."
"Được được được, các người trả tiền thì các người quyết định."
Lão đạo sĩ lại nhìn Lý Sở Hàm một chút, nhưng lần này, ông không khỏi nhíu mày.
"Chậc chậc chậc, cô gái, đường số mệnh này của cô không được tốt lắm."
"Ừm? Tại sao lại không tốt?" Kiều Hân khẩn trương nói.
Dù sao người cũng mới vừa đi một chuyến từ quỷ môn quan, Kiều Hân vô cùng để ý chuyện trên phương diện này.
"Tự cô nhìn xem, đường số mệnh của cô ấy chỉ bằng hai phần ba người bình thường, chuyện này không tốt lắm." Lão đạo sĩ thở dài.
Kiều Hân hoảng hồn, "Lão tiên sinh, có biện pháp phá giải chuyện này không?"
"Nếu như đổi thành người khác, nhất định là không thể giải, nhưng các người gặp tôi, mọi chuyện lại khác, tôi có biện pháp phá giải kiếp nạn này."
"Làm sao để phá giải? Lão tiên sinh, ông mau xem cho chị Lý của tôi đi." Kiều Hân vội vàng hỏi.
"Tiểu nha đầu cô đúng là, sao có thể nói bậy như vậy." Lão đạo sĩ vuốt vuốt bộ râu, nói với vẻ nghiêm túc:
"Đây là thiên cơ, không thể nói toạc ra được? Nếu không tôi sẽ tổn thọ."
"Thật sự xin lỗi lão tiên sinh, là tôi nói sai, vậy phải làm thế nào?" Kiều Hân khẩn trương nói:
"Hiện tại xảy ra vấn đề, cũng không thể không làm gì được."
"Nếu như cô thật sự muốn phá giải, cũng không phải là không có biện pháp nào."
"Biện pháp gì? Mau nói đi."
Lão đạo sĩ giơ năm ngón tay ra, ra hiệu trước mặt Kiều Hân, khiến cho cô sửng sốt một chút.
"Ý là Ngũ Chỉ Sơn sao? Muốn tới đó bái Phật à? Là mình không được xem, phải giao chuyện này lại cho Phật gia sao?"
"5000 tệ." Lão đạo sĩ nói với vẻ thần bí:
"Chỉ cần 5000 tệ, tôi có thể giúp cô ấy phá bỏ kiếp nạn này. Nếu như không phải thấy các người có duyên, tôi cũng sẽ không làm chuyện mạo hiểm này. Các người nên quý trọng cơ hội lần này."
"Cần 5000, có chút đắt." Kiều Hân có chút do dự.
"Thần tiên cũng cần ăn cơm nha."
"A a, tôi đã biết." Nói xong, Kiều Hân lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị chuyển khoản.
Đúng lúc này, Lâm Dật nắm lấy cổ áo của Kiều Hân, rồi kéo sang một bên.
"Ai ai ai, anh Lâm nhẹ chút, em thở không được đây này..."
"Đi nhanh thôi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa." Lâm Dật nói:
"Tốt xấu gì em cũng là tiến sĩ Phục Đán, có thể có chút thường thức hay không, loại lời này mà em cũng tin?"
"Ừm." Kiều Hân rất nghe lời đứng dậy, cũng không định xem nữa.
"Ai ai ai, tiểu tử, các người đừng đi mà." Lão đạo sĩ lớn tiếng hét lên từ phía sau:
"Tôi giảm giá cho các người, 4000 cũng được, kéo dài 30 năm tuổi thọ của bạn gái cậu, có thể chuyển khoản tư nhân, còn có thể chi trả bằng chi phiếu, tăng giá trị thuế tài sản."