"Anh Lâm, ông ấy giảm giá cho chúng ta kìa." Kiều Hân nói.
"Em có phải là có tiền không có chỗ xài rồi? Em cho rằng ông ta là Ngọc Hoàng Đại Đế hay là Quan âm Bồ Tát? Loại lời này mà cũng tin?"
"Nhưng ông ấy nói thọ mệnh của chị Lý ngắn, em nghe không thoải mái." Kiều Hân ngây ngô nói.
"Đều là mấy thứ gạt người, chơi đùa là được, đừng quá coi là thật." Lâm Dật nói:
"Nếu như ông ta thật sự lợi hại như vậy, thì không đến mức coi bói ở chỗ này."
Bị Lâm Dật kiểu nói này, Kiều Hân đột nhiên cảm thấy rất có lý.
Bản thân cô có vẻ như thật sự bị lão đầu kia lừa 100 tệ rồi.
"Đi thôi, đến chỗ khác dạo chơi."
"Ừm vâng."
Một hàng ba người tiếp tục đi lên trên núi.
So với dưới núi, phong cảnh tự nhiên trên núi ít hơn một chút, có rất nhiều kiến trúc cuối thời Thanh.
Nghe nói năm đó, nơi này đã từng là nơi mà hoàng đế thích tới nhất, rất nhiều nơi đều có bút tích lưu lại.
Cho dù hơi ít phong cảnh một chút, lại mang đậm cảm giác lịch sử.
Sau khi đi dạo quanh vườn Tĩnh Nghi Hương Sơn một hồi, ba người đi tới Tây Vân.
Lúc đến đây, mới biết được cái gì gọi là người đông tấp nập thật sự.
Nhưng mà phần lớn người tới nơi này đều là cưỡi ngựa xem hoa nhìn một chút, tham gia náo nhiệt.
Ngoài ra còn có mùi khói ngập tràn, rất nhiều người đều đứng xếp hàng, dâng hương, cầu bình an.
Nhìn thấy chuyện như vậy, Kiều Hân cũng không ngoại lệ, bỏ ra 30 tệ mua ba cây hương tốt nhất, cắm vào trên lư hương sau đó bái lạy.
"Anh Lâm, em có chút đói bụng."
Sau khi dâng hương, Kiều Hân sờ lấy cái bụng, nói.
Lâm Dật nhìn điện thoại di động một chút, phát hiện đã hơn mười hai giờ, cũng đến giờ ăn cơm.
"Loại chỗ này hình như đều cung cấp chỗ ăn cơm, anh đi qua hỏi thăm một chút."
Lâm Dật đi về phía trước mấy bước, tìm được một người đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo phục, hỏi thăm chỗ ăn cơm, sau đó đi tới bên cạnh hai người.
"Tây Vân có một nhà ăn chuyên biệt cho du khách, đoán là hương vị sẽ không được tốt lắm."
"Có thể nhét đầy cái bao tử là được, tối về lại đi ăn tiệc."
Lâm Dật cũng không quan tâm nhiều như vậy, ba người cùng đi đến nhà ăn.
"A ~ nơi này thế mà còn có phòng luyện đan?"
Trên đường đi ăn cơm, Kiều Hân kinh hô một tiếng, cảm thấy vô cùng mới lạ.
"Hiện tại, đạo sĩ thật sự biết luyện đan sao?"
"Vào xem chẳng phải là sẽ biết sao."
"Cũng đúng."
Kiều Hân lấy hai gói bánh quy nhỏ từ trong túi ra, lập tức đưa cho Lý Sở Hàm một bao, "Chị Lý, lót dạ một chút trước."
"Chị không đói bụng, em ăn trước đi."
"Vậy em mặc kệ chị nhá."
Kiều Hân mở một bao bánh quy nhỏ ra, sau đó đi về phía phòng luyện đan cách đó không xa.
Đúng lúc này, Kiều Hân kinh ngạc thốt lên:
"Anh Lâm, trong đạo quán hình như có thu phí , có vẻ như không thể tùy tiện vào."
"Thu thì thu thôi, anh vẫn có thể trả được chút tiền ấy."
Ba người đi đến gần đó, nhìn thấy bên cạnh dựng một tấm biển, bên trên viết các điều liên quan đến chuyện thu phí.
Vé vào cửa tham quan nội bộ là 298 một người, so với giá cả 28 tệ một vé thì quả thực chính là chênh lệch lên trời.
Tuy nói là vùng đất thanh tịnh, nhưng đặc sắc thu lệ phí vơ vét của cải này đúng là vắt sạch lông cừu tới cực hạn.
Nhưng mà bán đắt như vậy, ngoại trừ tham quan nội bộ đạo quán, còn có một phúc lợi đặc thù.
Trong vé vào cửa có bao gồm cả bữa trưa, hơn nữa đồ ăn dường như còn không tệ.
Trong nháy mắt khiến cho Lâm Dật tìm được một chút thăng bằng.
Nhưng cho dù là như vậy, người muốn đi tham quan nội bộ cũng không phải là rất nhiều.
Phía trước chỉ có hai nhóm người đang xếp hàng, dù sao 298 một vé cũng không rẻ, hơn nữa phần lớn người tới đây tham quan đều muốn xem phong cảnh là chủ yếu, cũng không quá tò mò đối với thiết bị nội bộ trong đạo quán. Cho nên, người xếp hàng vào sân cũng không nhiều.
Lâm Dật cầm điện thoại di động, đứng ở phía sau hàng người, chuẩn bị quét mã trả tiền.
Đứng phía trước là một cặp vợ chồng khoảng ba mươi mấy tuổi, đeo kính mắt, bộ dạng hào hoa phong nhã.
Nhưng mà hai vợ chồng này có chút kỳ quái, tại lúc mua vé còn gọi đạo sĩ trẻ tuổi sang một bên, không biết nói chuyện gì, sau đó được tiến vào trong đạo quán.
"Vé vào cửa 298, hai người là 596." Đạo sĩ trẻ tuổi uể oải nói.
"Đợi đã, tôi muốn hỏi một chút, dựa vào đâu mà hai người vừa rồi không trả tiền lại có thể vào, còn chúng tôi phải mua vé vào cửa?"
Người nói chuyện là một người phụ nữ trung niên đứng trước mặt ba người Lâm Dật, có chút không hài lòng đối với hành động như vậy.
Ba người vốn dĩ đều không để tâm đến hai vợ chồng này, nhưng nghe người phụ nữ trung niên nói kiểu này, mới phát hiện, cặp vợ chồng phía trước hình như thật sự không có mua vé vào.
Chuyện này có chút kì quái, dù sao cách ăn mặc của bọn họ không hề giống với nhân viên công tác nơi này.
"Ngạch. . ."
Đạo sĩ trẻ tuổi phụ trách thu tiền sững sờ, không nghĩ tới người phụ nữ trước mắt lại truy hỏi vấn đề này, lập tức thay đổi sắc mặt.
"Các người không giống với người ta, nếu như các người muốn vào trong thì phải giao tiền, nếu không thì không được vào."
Người phụ nữ trung niên dường như cũng không phải là người lương thiện, đối phương lại có loại thái độ này, cô cũng lập tức trở nên tức giận.
"Đều là một lỗ mũi hai con mắt, dựa vào đâu mà chúng tôi phải giao tiền!"
Người phụ nữ trung niên nói: "Có tin ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại tố cáo cậu không!"
"Cô!"
Đạo sĩ trẻ tuổi có chút hoảng, nếu như bị tố cáo, chuyện làm ăn trong đạo quán cũng không cần làm nữa.
Sau khi cân nhắc hơn thiệt, đạo sĩ trẻ tuổi nói với đôi vợ chồng trung niên vừa mới rời đi kia:
"Hai vị, các người có thể quay lại một chút hay không."
Nghe thấy có người gọi mình ở phía sau, đôi vợ chồng đi ở phía trước lập tức quay đầu, người đàn ông trong đó nói:
"Các người đang bảo chúng tôi?"
"Đúng đúng đúng." Thái độ của đạo sĩ trẻ tuổi tốt hơn một chút, nói với vẻ khó khăn:
"Các người vẫn nên quay lại đây mua vé đi."
"Mua vé?"
Ánh mắt của người đàn ông không được tốt lắm, "Tôi không phải đã đưa giấy chứng nhận cho cậu xem rồi sao, còn mua vé cái gì nữa?"
"Chuyện này. . ." Đạo sĩ trẻ tuổi nói:
"Chủ yếu là bọn họ thấy các người không cần mua vé, nếu như không bổ sung một chút thì công việc của tôi cũng sẽ không còn nữa."
Gã đeo kính híp mắt, nhìn sang người phụ nữ trung niên xếp hàng phía sau mình, hầm hầm đi tới, đồng thời cũng lấy giấy chứng nhận thân phận của mình ra.
"Tôi là nhân viên công vụ, tới đây không cần mua vé, các người có ý kiến gì sao?"
Lâm Dật ngẩng đầu, nhìn giấy chứng nhận của đối phương, phát hiện là một quản lý thành ủy, không khỏi bĩu môi.
Một quản lý thành ủy cũng có thể giả trang như thế sao?
Đến khu thắng cảnh đều không cần mua vé?
Nếu như lấy giấy chứng nhận thân phận của mình ra, liệu Tây Vân này có cúng bái bái luôn không?
"Quản lý thành ủy thì thế nào, nơi này cũng không phải là nhà của các người! Dựa vào đâu mà các người có quyền lợi không cần mua vé?"
Người phụ nữ trung niên lấy ra lực chiến đấu phi phàm, có thể nói là không nhường dù chỉ một bước.
"Tôi nói cho các người biết, nếu như bọn họ không mua vé thì chúng tôi cũng không mua, nếu không tôi sẽ tố cáo các người!"