Người phụ nữ trung niên tranh cãi, hấp dẫn không ít người vây xem.
Bọn họ đều muốn biết đang xảy ra chuyện gì.
Thấy người vây xem ngày càng nhiều, đạo sĩ trẻ tuổi cũng có chút hoảng hồn.
Anh ta vừa mới tới đây làm, công việc hàng ngày chính là thu vé vào cửa ở đây, vẫn là lần đầu gặp phải chuyện như vậy.
Bị ép bất đắc dĩ, đạo sĩ trẻ tuổi đành nói:
"Các người vẫn nên mua vé vào cửa đi, nếu thì tôi sẽ mất công việc này mất."
Ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh lẽo, mắng chửi người phụ nữ trung niên:
"Con mẹ nó cô có phải là có bệnh hay không. Tôi nói cho biết, nếu nghèo thì đừng tới mấy chỗ như này, đừng mẹ nó tự tìm phiền phức, cẩn thận tôi sẽ khiến cho cô không thể ở lại Yến Kinh."
Nhìn thấy gã đeo kính hung thần ác sát, người phụ nữ trung niên cũng có chút bị dọa sợ.
"Người anh em, chú ý hình tượng một chút, nơi này là khu thắng cảnh." Lâm Dật nói.
Thấy có người ra mặt, ánh mắt của gã đeo kính dừng lại ở trên người Lâm Dật.
"Có quan hệ gì tới anh, người bên ngoài hôi hám cút sang một bên. Đây chính là Yến Kinh, không phải là chỗ mà mấy tên ăn mày hôi hám như các người có thể tới, đều cút xa một chút!"
"Anh nói ai đó!"
Kiều Hân phát hỏa, "Lớn lên dạng chó hình người, nói chuyện sao không có một chút tố chất nào vậy, chẳng lẽ cha mẹ anh không dạy cho anh cái gì gọi là tố chất sao!"
Gã đeo kính quét mắt nhìn sang, "Tôi nói cho cô biết, lúc nói chuyện thì hãy tôn trọng tôi một chút, tôi thấy cô là nữ nên mới không quan tâm đến cô, đừng có cho thể diện mà không cần."
"Chồng à, không cần nhiều lời với bọn họ làm gì."
Vợ của người đàn ông đeo kính đi tới, sau đó nói với người phụ nữ trung niên và Kiều Hân:
"Cho các người mặt mũi thì cứ nhận, người từ bên ngoài đến Yến Kinh thì tuân thủ quy tắc một chút. Đây không phải là nhà của các người, nếu như còn nói nhảm nữa, cẩn thận tôi tát cho một bạt tay!"
Nói xong, người phụ nữ trẻ tuổi còn khoa tay một chút về phía Kiều Hân, dường như thật sự muốn ra tay.
Lý Sở Hàm tay mắt lanh lẹ lập tức kéo Kiều Hân đến bên cạnh mình, bảo vệ cô ở phía sau.
Sắc mặt của Lâm Dật không được tốt lắm, ánh mắt quét qua vợ chồng gã đeo kính.
"Đều nói cá tìm cá, tôm tìm tôm, rùa đen tìm ba ba, cặp vợ chồng hai người thật đúng là tuyệt phối."
Người đàn ông đeo kính vốn cho rằng mình đã trấn trụ được hai người kia, chuẩn bị cùng đi vào tham quan với vợ của mình.
Không nghĩ tới người đàn ông làm vướng bận kia, vậy mà lại đứng ra.
"Thế nào, mắng anh vài câu còn không phục? Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu xem mình là cái dạng gì."
Vẻ mặt của Lâm Dật trở nên lạnh nhạt, "Trên tay có tấm giấy chứng nhận là có thể khiến anh tự tin giả trang như thế sao?"
"Không sai, anh đây là đố kỵ sao?" Giọng điệu của người đàn ông đeo kính rất phách lối:
"Tôi nói cho anh biết, trên tay tôi có tấm giấy chứng nhận này đại biểu cho tôi lợi hại, đại biểu cho tôi hơn người một bậc, có công ăn việc làm ổn định cả đời. Hơn nữa, chúng tôi còn ở trong vòng hai của Yến Kinh, là người Yến Kinh điển hình, các người có ý kiến gì sao? Không phục cũng phải nhịn cho tôi."
"Quả nhiên ở đâu cũng có thể gặp phải rệp."
Trải qua thời gian dài, Lâm Dật cảm thấy rất thích tính cách của người Yến Kinh.
Nhưng người ở đây không phải ai cũng hào sảng đại khí, người trước mắt chính là một ví dụ hoàn mỹ.
Nhưng mà người này cũng coi như là kỳ hoa.
Trong bầu không khí xã hội hiện tại, phàm là người có chút thân phận, đi ra đều vô cùng khiêm tốn, sợ chọc tới người có thân phận lớn hơn, cuối cùng sẽ không giữ được công việc.
Anh ta lại làm ầm lên, giống như chỉ cần có công việc này thì có thể đi giả trang khắp nơi.
Người có não không dùng được như này, sao có thể có được công việc như vậy nhỉ?
"Con mẹ nó anh nói ai đó, có tin tôi tát cho một cái hay không."
Ngay tại lúc người đàn ông đeo kính muốn động thủ, Lâm Dật dùng một chân đá lên trên người anh ta.
Cú đá mạnh mẽ khiến cho anh ta bay xa ra mấy mét.
"Chồng à!"
Vợ của người đàn ông đeo kính chạy tới, đỡ anh ta lên, "Anh thế nào rồi, không có sao chứ."
Gã đeo kính che ngực, hung thần ác sát chỉ vào Lâm Dật mà mắng:
"Tôi con mẹ nó..."
Nói được nửa câu, giọng nói của gã đeo kính bỗng nhiên im bặt.
Bởi vì anh ta nhìn thấy giấy chứng nhận trên tay Lâm Dật, chứng nhận sĩ quan!
Nhìn thấy ảnh chụp phía trên, cùng chức vị của anh, mồ hôi lạnh của người đàn ông đeo kính và vợ của anh ta chảy xuống không ngừng, cảm giác như trời sập đến nơi.
Cập bậc của người này quá dọa người rồi.
"Hẳn là đều thấy rõ rồi đúng không." Lâm Dật nói:
"Anh không phải nói mình có công ăn việc làm ổn định sao, từ nay về sau sẽ không còn nữa. Về phần ai sẽ xử lý anh thì tôi cũng không biết, dù sao sẽ có người xử lý, anh cứ chờ tin tức là được. Còn chuyện mua vé vào cửa, các người không muốn mua cũng được, mấy trăm tệ mà thôi, tôi có thể thanh toán giúp các người, coi như là tiền tiễn đưa cho các người."
Thân thể của người đàn ông đeo kính khẽ run rẩy.
"Người anh em, không, thủ trưởng, ngài bớt giận, đừng chấp nhặt với tôi." Gã đeo kính cầu xin:
"Tôi biết sai rồi, không nên dựa vào thân phận của mình để diễu võ giương oai ở chỗ này, hi vọng ngài có thể cho tôi một cơ hội, sau này nhất định sẽ không dám nữa."
"Cơ hội đều do mình tranh thủ tới, lúc có thì không biết tự mình quý trọng, không nên trách người khác." Lâm Dật nói:
"Còn có, tôi đề nghị hai người nên nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không hậu quả có thể sẽ còn nghiêm trọng hơn."
Vẻ mặt của người đàn ông đeo kính và vợ của anh ta đều trở nên suy sụp.
Bọn họ nằm mơ đều không nghĩ tới lại gặp được một người như vậy ở đây, còn hủy đi cả tiền đồ của mình.
Hai người xám xịt rời đi, người vây xem xung quanh không ngừng vỗ tay tán thưởng.
Cho dù còn không biết thân phận của người đàn ông này, nhưng kẻ ác bị thu thập, đều là chuyện khiến cho lòng người hả hê.
Người vây xem lập tức tản đi, lối vào lại thanh tĩnh như ban đầu.
Dù sao 298 tệ một vé vào cửa cũng không rẻ, cũng không phải là chỗ mà tất cả mọi người nguyện ý tới.
Lâm Dật muốn đến xem, là bởi vì bản thân anh sắp đi làm đạo sĩ, cho nên muốn vào xem xem rốt cuộc đạo quán chân chính là cái dạng gì.
Lúc ba người mua vé vào cửa, thái độ của đạo sĩ trẻ tuổi đã tốt hơn nhiều.
Mình không đắc tội nổi dạng người như này, vẫn nên khách sáo một chút mới tốt.
Sau khi tiến vào trong đạo quán, phát hiện bên trong có hai dãy phòng nối tiếp nhau.
Đều là nơi sinh hoạt hằng ngày của các đạo sĩ.
So với khung cảnh ồn ào bên ngoài, nơi này đẹp đã và thanh tịnh hơn không ít.
Cũng không có nhiều người tới tham quan nơi này.
Kiều Hân hào hứng, vội vàng lôi kéo Lý Sở Hàm đi về phía phòng luyện đan trong đạo quán.
Diện tích của phòng luyện đan không tính là lớn, lúc mới vừa vào đã có thể ngửi được mùi thuốc Đông Y nồng đậm.
Ngoài ra, nơi này còn có rất nhiều bức họa, đều là tổ tiên Đạo gia, tạo nên một chút cảm giác trang trọng.
Đi qua gian phòng phía trước, ba người đi đến sân nhỏ phía sau.
Nhưng còn chưa bước vào cửa sân, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Các người bán được bao nhiêu rồi?"
"Tôi bán được 800."
"Tôi bán được 1300."
"Hai người các người đều không được, mới chỉ một buổi sáng thôi mà tôi đã bán được hơn 3000, buổi chiều dùng chút sức, đoán chừng có thể đột phá con số 5000."
"Tới tới tới, nhanh nộp thuế, mỗi người giao ra 80%, còn lại đều là hoa hồng của các người."
Trong lúc vô tình nhìn thấy hiện trường chia hoa hồng, Lý Sở Hàm và Kiều Hân đều có chút xấu hổ.
Nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, người nói chuyện, lại là đạo sĩ vừa mới coi bói cho mình!