Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1946 - Chương 1944: Cơ Hội Phát Tài.

Chương 1944: Cơ Hội Phát Tài.
Chương 1944: Cơ Hội Phát Tài.

Cùng lúc đó, mấy lão đạo sĩ đang chia hoa hồng với người phía dưới cũng nhìn thấy mấy người Lâm Dật.

"U tiểu tử, các người đã tới, có phải là đã nghĩ thông rồi không?"

Lão đạo sĩ cười tủm tỉm đi tới, "Nếu như cậu đã tìm đến đây, cũng coi như là có thành ý. Tôi sẽ lấy rẻ cho cậu một chút, 3000 tệ, giúp bạn gái của cậu phá giải kiếp nạn, sau này nhất định sẽ xuôi gió xuôi nước, bình an, còn có thể khai phá thêm nữa."

"Ông nhanh tỉnh lại đi." Lâm Dật nói:

"Tôi đã nhìn thấy chuyện mấy ông chia chác, cẩn thận tôi tố cáo các người."

Vẻ mặt của mấy tên đạo sĩ đều trở nên lúng túng, nhìn Lâm Dật với vẻ phòng bị, hiển nhiên là đang đề phòng anh.

Duy chỉ có lão đạo sĩ là không để bụng.

Nếu như Lâm Dật thật sự muốn tố cáo, cũng sẽ không có thái độ này.

"Tiểu huynh đệ bớt giận, không cần thiết phải làm cho mọi chuyện cứng ngắc như vậy. Tất cả mọi người đều là dân chúng, thần tiên đều cần hương hỏa, chúng tôi cũng cần phải kiếm sống."

Thái độ của lão đạo sĩ rất tốt, thứ nhất là sợ Lâm Dật tố cáo, gây ra ảnh hưởng không tốt.

Thứ hai, bọn họ có thể bỏ nhiều tiền để tới đây tham quan, đoán chừng cũng là người có chút tiền.

Đối mặt với người như này vẫn nên khách sáo một chút mới tốt.

"Nếu như ông không có việc gì, thì đưa chúng tôi đi tham quan nơi này một chút đi."

"Thật ra chỗ này cũng không có gì để đi dạo cả, chỉ có phòng luyện đan của chúng tôi là có chút thú vị, những nơi khác có đi hay không đều như thế."

Lời nói của đạo sĩ là minh chứng cho việc Tây Vân chính là một nơi lừa gạt người.

Nhưng mà đây cũng là người ta tình nguyện mắc câu, bọn họ cũng không có ép buộc.

Nói xong, lão đạo sĩ mang theo ba người Lâm Dật đi dạo một vòng bên trong phòng luyện đan, giới thiệu qua về mấy thứ đồ kỳ quái ở bên trong, Lâm Dật nghe cẩn thận, cũng biết đại khái trong đó.

Đoán chừng sau này mình đi làm đạo sĩ, tình cảnh cũng không khác hiện tại là bao.

Dù sao đền Tây Vân cũng được xem như là một trong những đạo quán có quy mô tương đối lớn tại Trung Quốc.

Rất nhiều nơi khác còn không bằng nơi này.

"Lão tiên sinh, đây không phải phòng đan của các người à, sao còn có thủy ngân vậy, thứ này hình như là có kịch độc mà."

"Tiểu cô nương, cô không hiểu rồi." Lão đạo sĩ bình chân như vại, bắt đầu giả trang.

"Đây chính là thứ cần thiết để luyện chế tiên đan, vô cùng quý giá."

"Tiên đan?" Hai mắt Kiều Hân tỏa sáng, "Xã hội hiện đại như này rồi còn có tiên đan sao? Sau khi ăn có thể thành tiên không?"

"Ngạch. . ."

Vẻ mặt của lão đạo sĩ hơi ngừng lại, nói thật:

"Nếu như sau khi cô ăn những vật này còn không chết, thì không khác với việc thành tiên là bao."

Lâm Dật: . . .

Kiều Hân: . . .

"Làm phiền rồi."

Sau đó, ba người lại đi lòng vòng mấy chỗ khác, phát hiện đã hơn một giờ, chuẩn bị đi ăn cơm, sau đó buổi chiều lại đi dạo tiếp.

"Các người đi ăn cơm trước đi, hai giờ chiều ở chỗ chúng tôi có hoạt động, nếu như không có chuyện gì thì tới xem một chút, một năm chỉ có một lần, bỏ lỡ thì phải đợi thêm một năm nữa."

"Hoạt động gì vậy?" Kiều Hân tò mò hỏi.

"Hoạt động biểu diễn Tết Trung nguyên, chủ yếu là để triển lãm văn hóa Đạo gia, nhưng mà các người yên tâm, không lấy tiền, quan sát miễn phí."

"Được rồi, sau khi chúng tôi cơm nước xong xuôi thì sẽ đến xem."

Sau khi tạm biệt lão đạo sĩ, ba người đi tới nhà ăn của đền Tây Vân.

Lâm Dật vốn cho là qua giờ dùng cơm thì người nơi này có thể sẽ ít hơn một chút, đến đây mới phát hiện mình nghĩ quá ngây thơ rồi.

Tuy đã hơn một giờ, nhưng người nơi này vẫn nối liền không dứt.

Nhưng cũng may lúc trước mua vé 298 tệ, sau khi lấy ra, người ta lập tức lặng lẽ nhét thêm vào, nếu không còn phải chờ thêm một hồi lâu.

Bởi vì mua vé vào cửa "VIP", ba người cũng đã nhận được ưu đãi.

Có thể tùy ý lựa chọn trong hơn mười món ăn, nhưng cơ bản cũng đều là món canh, còn không bằng một phần cơm hộp tự chọn 20 tệ bên ngoài.

Ba người cũng không chọn nhiều như vậy, dù sao tới đây chính là để ngắm phong cảnh, không phải tới để ăn cơm.

Cùng lúc đó, hai người mang dáng vẻ đạo sĩ, xuất hiện ở cửa.

Một người trong đó khoảng chừng năm mươi mấy tuổi, đeo kính mắt, da dẻ có chút đen, nhưng nhìn vô cùng có sức sống.

Tên của ông là Trương Ngạn Quân, là chủ của đền Tây Vân.

Lúc nhỏ nhà nghèo, 18 tuổi thì đi làm đạo sĩ.

Dựa vào sư phụ của mình, học một tay nghề lừa gạt người, cuộc sống hiện tại cũng coi như có khuôn có dạng.

Mà nhìn từ một góc độ khác, Trương Ngạn Quân cũng coi như là một nhân tài.

Nếu như không có ông thì đền Tây Vân cũng không có khả năng có quy mô như hiện tại.

Có thể nói rằng đền Tây Vân có thể có cục diện như hôm nay, không thể tách khỏi mấy trò lừa gạt của ông.

Bên cạnh Trương Ngạn Quân là một đạo sĩ trẻ tuổi.

Anh ta mặc một bộ đạo bào mới tinh, tuy làn da ngăm đen, trông có vẻ hơi già, nhưng dường như cũng chỉ có hai mươi mấy tuổi, tuổi tác cũng không lớn.

"Tiểu Chu, hoạt động lát nát đều nhờ vào cậu." Trương Ngạn Quân nói.

Tên của đạo sĩ trẻ tuổi là Chu Chấn Vũ, lúc trước từng luyện tán thủ(*), tố chất thân thể đứng đầu.

(*)tán thủ: võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa)

Hai người quen biết trong một trận thi đấu tán thủ, cũng là vào lúc đó, Chu Chấn Vũ phát hiện làm đạo sĩ có thể kiếm tiền, còn nhiều hơn so với việc mình đánh quyền cước. Từ đó về sau, anh liền đến đến đền Tây Vân làm đạo sĩ.

Tuy rằng thu nhập cũng không tăng lên quá nhiều so với lúc trước, nhưng mỗi ngày chỉ cần dùng mồm mép là có thể kiếm lời. Phương thức kiếm tiền này tốt hơn nhiều so với việc liều mạng.

Cho nên hiện tại, cũng coi như một lòng gia nhập Đạo Môn.

"Yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì cả, chờ đến lúc hoạt động, tôi sẽ bộc lộ tài năng cho bọn họ, đảm bảo có thể khiến cho bọn họ thấy choáng, cam tâm tình nguyện giao tiền."

"Nếu như các người luyện tốt, tôi sẽ để cậu biểu diễn ba tiết mục, hoặc biểu diễn hết cũng không có vấn đề gì." Trương Ngạn Quân nói:

"Tóm lại chính là hai chữ, lừa người vào chỗ chết."

"Anh Quân, đây là năm chữ."

"Không cần để ý những chi tiết kia." Trương Ngạn Quân nói với vẻ chững chạc đàng hoàng, sau đó nhìn người bên trong nhà ăn một chút, "Tự cậu nhìn xem, đều đã hơn một giờ rồi, mà mọi người còn phải xếp hàng để ăn cơm, nói rõ hôm nay có không ít người tốt, chỉ cần lừa được những người này, thì thu nhập một ngày cũng đủ cho cậu mua một chiếc Accord."

"Đã hiểu." Chu Chấn Vũ nói:

"Lúc trước từng đánh qua không ít quyền giả, ông phải tin tưởng kỹ xảo của tôi."

"Có lời này của cậu thì tôi an tâm rồi."

Nói xong, Trương Ngạn Quân thong dong chắp tay sau lưng, "Đi thôi, thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta đi qua chuẩn bị một chút,

Ngay tại lúc hai người muốn rời đi, một tiếng kinh hô truyền đến, vang vọng khắp toàn bộ nhà ăn.

"Dương Dương, cẩn thận một chút, nhìn đường một chút, đừng có chạy lung tung."

Hô thông!

Chỉ thấy một bé trai mười mấy tuổi đang gây chuyện ầm ĩ với một đứa bé khác, mạnh mẽ đâm sầm vào cây cột lớn trước mặt, trực tiếp ngã xuống mặt đất.

Đầu tiên là sửng sốt một giây, sau đó nó đau đến khóc lớn lên.

Thấy cảnh này, hai mắt Trương Ngạn Quân tỏa sáng, dường như ngửi được cơ hội phát tài.

"Nhanh nhanh nhanh, cơ hội tới, nhanh đi qua nhìn một chút!"

Bình Luận (0)
Comment