"Cơ hội phát tài?"
Chu Chấn Vũ phản ứng chậm nửa nhịp, cũng không hiểu rõ lời của Trương Ngạn Quân là có ý gì.
"Đứa bé kia vẫn luôn ôm lấy cánh tay, đoán chừng là đã bị thương, đi qua nhìn một chút, đề cử cho bọn họ thuốc mỡ của sư phụ tôi. Đây là một cách để kiếm tiền, không thể lãng phí cơ hội này được."
Hai mắt Chu Chấn Vũ tỏa sáng, "Tôi hiểu ý của ông rồi."
Nói xong, Chu Chấn Vũ sửa sang lại đạo bào trên người một chút, chạy về phía bé trai bị thương.
Cùng lúc đó, ba người Lâm Dật đang dùng cơm cũng nhìn thấy một màn này.
Xuất phát từ bản năng của bác sĩ, thấy có người bị thương, Lý Sở Hàm và Kiều Hân lập tức đứng lên.
Lâm Dật cũng không nhàn rỗi, chuẩn bị đi qua nhìn một chút.
Nhưng mà nhìn trạng thái của nó bây giờ, đoán chừng cũng chỉ có hai loại khả năng, hoặc là gãy xương, hoặc là trật khớp.
Nhưng mặc kệ là loại tình huống nào, vấn đề cũng không nghiêm trọng lắm.
"Bạn nhỏ đừng nhúc nhích, chị xem giúp em một chút."
Kiều Hân tiến lên, đỡ bé trai lên, mà mẹ của cậu bé thì đang oa oa khóc lớn ở bên cạnh.
"Các người nhường đường một chút, để tôi đến xem."
Người nói chuyện là Chu Chấn Vũ, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ vân đạm phong khinh, thế ngoại cao nhân.
"Là Thanh Phong tiên sinh."
Nhìn thấy Trương Ngạn Quân đứng sau lưng Chu Chấn Vũ, mấy người đang dùng cơm đều rối rít chào hỏi.
Mà Thanh Phong tiên sinh chính là đạo hiệu của Trương Ngạn Quân, ngụ ý liêm khiết thanh bạch.
Trương Ngạn Quân lạnh nhạt gật đầu, nói với mẹ của đứa bé trai:
"Vị trước mắt này là đệ tử của tôi, để cậu ấy tới xem một chút đi."
"Được được được, vậy làm phiền rồi."
Nhìn thấy mẹ của bé trai muốn để Chu Chấn Vũ kiểm tra cho con mình, Kiều Hân cũng không nhiệt tình nữa, mà nhường sang bên cạnh.
Chu Chấn Vũ đi tới trước mặt bé trai, sờ lên cánh tay phải của cậu bé, cậu bé lập tức khóc lên như heo bị giết thịt.
Nhưng Chu Chấn Vũ lại không có động tĩnh gì, vẻ mặt trở nên khó nhìn.
Nhìn thấy Chu Chấn Vũ có vẻ mặt này, mẹ của đứa bé trai bị dọa cho phát sợ.
"Tiên sinh, con trai tôi bị thương có nặng không."
"Tình huống không được tốt lắm, hẳn là nứt xương, vô cùng nghiêm trọng."
"Nứt xương!"
Hai mắt của mẹ bé trai trợn tròn, "Chỉ là va vào một phát, sao lại nứt xương được."
"Xương cốt của trẻ con không giống với người lớn, thường sẽ giòn hơn một chút, cho nên lúc bị va chạm lại càng dễ bị thương." Chu Chấn Vũ nói:
"Theo như tình huống trước mắt, nếu như đi bệnh viện dù có chữa khỏi thì sau này cũng sẽ để lại di chứng, ai..."
Nghe nói sau này sẽ để lại di chứng, mẹ của bé trai thiếu chút nữa đã ngất đi, khóc càng lớn hơn.
Đứa trẻ mới mười tuổi, nếu như sau này có di chứng, không phải đời này sẽ xong rồi sao.
"Tiên sinh, còn có biện pháp nào khác hay không, nhanh chữa trị giúp cho con trai của tôi một chút." Người mẹ vừa khóc vừa nói.
Trương Ngạn Quân đứng phía sau lưng Chu Chấn Vũ, cậu ta mới đi theo mình có mấy tháng, đã có thể học được bản lĩnh lừa dối người như vậy, tương lai chắc chắn sẽ rất được!
"Đền Tây Vân chúng tôi quả thực có một phương thuốc bí truyền độc nhất, nhưng chúng tôi có quy định riêng, chỉ người nội bộ mới có thể sử dụng, cho nên là..."
"Quy củ là chết, người là sống, xảy ra chuyện như vậy, các người không thể thấy chết không cứu được."
"Ai, nói cũng đúng, dù sao cũng là chuyện xảy ra ở chỗ của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên phải phụ trách một chút. Chỉ là phương thuốc bí truyền này tốn chín chín tám mươi mốt loại tài liệu, cần luyện chế trong bảy bảy bốn chín ngày, mới có thể cho ra nửa cân thần dược, cho nên chuyện giá tiền..."
"Tiền không phải là vấn đề, chúng tôi tuy không quá giàu có, nhưng vẫn có thể bỏ ra được từ một trăm đến hai trăm ngàn."
"Nếu cô đã thành tâm như thế, hôm nay tôi sẽ phá lệ, đưa phương thuốc bí truyền này ra cho các người sử dụng."
Nói xong, Chu Chấn Vũ gọi một tiểu đạo sĩ bên cạnh lên.
"Đi lấy bí dược trong phòng tôi tới đây, tốc độ phải nhanh, nếu như chậm một chút thì sợ là sẽ không kịp mất."
"Đã biết, tôi sẽ đi ngay bây giờ."
"Đi đi." Chu Chấn Vũ thoải mái phất phất tay, "Nhất định phải nhanh lên."
Vì để giả trang càng giống, anh ta đã phát triển kỹ năng diễn xuất đến đỉnh phong.
"Không cần phiền phức như vậy."
Ngay lại lúc mọi người ở đây lòng nóng như lửa đốt, Lâm Dật mở miệng, sau đó nắm lấy cánh tay của bé trai, đột nhiên vặn một cái, lập tức truyền đến tiếng xương kêu.
"Anh làm gì vậy!"
Mẹ của đứa bé trai hoảng sợ nói.
"Chữa bệnh giúp con trai cô." Lâm Dật nói: "Hiện tại đã tốt rồi."
"Tốt rồi?"
Mọi người nhìn bé trai, kinh ngạc phát hiện, cậu bé mới vừa rồi còn gào khóc, vậy mà giờ đây lại giống như người không việc gì, không có một chút phản ứng nào.
"Con trai, con thế nào rồi, cánh tay có còn đau hay không?" Mẹ của bé trai vội hỏi.
"Không đau." Bé trai thử hoạt động cánh tay một chút, "Không đau một chút nào."
"Không đau thì tốt, không đau thì tốt."
Nhưng lúc này, ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên người Chu Chấn Vũ.
Anh ta mới vừa nói, bé trai bị nứt xương, bây giờ người ta lại có thể nhẹ nhàng chữa khỏi.
Đây là tình huống gì?
Sắc mặt của Trương Ngạn Quân và Chu Chấn Vũ đều thay đổi.
Bọn họ đều có thể nhìn ra, bé trai chỉ là bị trật khớp, cho nên mới muốn nhân cơ hội này để lừa một bút.
Sau đó sẽ lặng lẽ đưa chỗ khớp bị trật về vị trí ban đầu, cuối cùng nói đâu là công hiệu thần kỳ của bí dược, như này liền có thể lừa gạt tiền.
Không nghĩ tới lại xuất hiện cái tên chướng mắt, phá hỏng chuyện tốt của mình!
Chu Chấn Vũ cũng không có hoảng, mà nghĩ ngay ra cách ứng đối trong lúc nguy nan:
"Tôi vừa rồi đã nhìn ra, cánh tay của cậu bé bị trật khớp, nhưng với tôi mà nói thì trật khớp là chuyện rất dễ xử lý, cho nên mới không nhiều lời. Chuyện nghiêm trọng nhất vẫn là vết thương trên cánh tay của cậu bé, đây là điểm cần phải chú ý."
Nghe thấy vết thương chưa lành, mẹ của bé trai lại trở nên khẩn trương, "Vậy có còn cần trị liệu gì nữa không?"
"Không cần."
Còn không đợi Chu Chấn Vũ nói chuyện, Lý Sở Hàm đã mở miệng trước, cô đã không thể nhìn nổi nữa.
"Chúng tôi là bác sĩ bệnh viện Hoa Sơn, có thể dùng danh dự của mình để đảm bảo, con của cô không có việc gì. Chỗ trật khớp hiện tại đã được đưa về vị trí ban đầu, sẽ không còn trở ngại gì, cũng sẽ không để lại di chứng. Nhưng tôi vẫn đề nghị cô nên đến bệnh viện chuyên nghiệp để kiểm tra lại một chút."
Nghe nói Lý Sở Hàm là bác sĩ bệnh viện Hoa Sơn, ánh mắt của mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tuy nơi này là Yến Kinh, nhưng danh tiếng bệnh viện Hoa Sơn nổi khắp cả nước, dù là tại đất khách, cũng có rất nhiều người biết.
Mà Lý Sở Hàm bảo bọn họ đi kiểm tra lại, chỉ là xuất phát từ góc độ cân nhắc cẩn thận.
Lấy kinh nghiệm lâm sàng của cô, chút chuyện nhỏ như vậy, dù là không đi kiểm tra, cũng không có chuyện gì cả.
"Tôi cũng có ý này."
Chu Chấn Vũ nói: "Đi kiểm tra một chút, dù sao cũng phải đảm bảo một chút."
"Được được được, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ, thật sự là cám ơn các người."
"Không cần khách sáo, đây đều là chuyện mà chúng tôi nên làm." Chu Chấn Vũ mỉm cười nói.
Lâm Dật: ...
Con mẹ nó anh làm cái gì vậy!