Mẹ của đứa bé trai nói cảm ơn liên tục, sau đó mang theo con của mình đi kiểm tra.
Mà trong toàn bộ quá trình, dường như cũng không phát hiện ra bản thân mình là người bị lừa.
Không chỉ có cô, những người khác bên trong nhà ăn dường như cũng không phát hiện ra Chu Chấn Vũ đang lừa gạt, hơn nữa còn cảm thấy, đối phương là một thế ngoại cao nhân.
Thậm chí ánh mắt nhìn anh ta còn mang theo một chút sùng bái, người trị bệnh cứu người như Lâm Dật và Lý Sở Hàm lại không có quá nhiều chú ý.
Lâm Dật bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy những người này cần phải trở về học lại chín năm giáo dục bắt buộc.
Thật sự là Khương Thái Công câu cá, người nguyện mắc câu, một người muốn đánh một người muốn bị đánh.
Thấy mình không bị lộ tẩy, Trương Ngạn Quân và Chu Chấn Vũ cũng không ở lại nơi này lâu.
Sau khi lên tiếng chào hỏi với người ở chỗ này liền rời khỏi nhà ăn, để tránh xuất hiện phiền toái không cần thiết.
So sánh với vừa rồi, sắc mặt của hai người có sự khác biệt rõ ràng.
"Mẹ nhà nó, người đàn ông kia xuất hiện từ đâu vậy, làm hỏng chuyện tốt của ông đây!" Chu Chấn Vũ mắng:
"Người phụ nữ kia đã mắc câu rồi, không dám nói nhiều, ít nhất cũng có thể lừa được mấy chục ngàn tệ, đều bị anh ta làm hỏng!"
"Có thể là trong số mệnh của cậu không kiếm lời được số tiền kia."
Vẻ mặt của Trương Ngạn Quân thản nhiên hơn nhiều so với Chu Chấn Vũ, "Đừng nghĩ đến chuyện này nữa, ít nhất là chúng ta không bị tẩy, ấn tượng của những người kia đối với cậu cũng không tệ lắm, lát nữa biểu diễn hoạt động tết Trung nguyên, nói không chừng có thể có hiệu quả tốt hơn. Đây mới là cơ hội kiếm tiền thực sự."
Chu Chấn Vũ gật gật đầu, "Tôi trở về chuẩn bị một chút, sau buổi biểu diễn lát nữa, năm nay có thể đổi xe hay không thì phải nhìn lần này rồi."
"Tôi có thể đổi biệt thự hay không cũng phải xem sự phát huy hôm nay của cậu."
"Nhìn tôi là được rồi."
Bên trong nhà ăn, mọi người cơm nước xong xuôi, lần lượt rời đi.
Bởi vì mỗi năm chỉ có một lần tết Trung nguyên, buổi biểu diễn lại sắp bắt đầu, bọn họ chuẩn bị đi xem náo nhiệt.
Nhưng ba người Lâm Dật cũng không vội, vẫn chậm rãi ăn cơm như bình thường.
Đối với bọn họ mà nói, đi ra ngoài chơi chính là muốn tùy tính một chút, không cần thiết phải cố gắng đuổi theo.
"Anh Lâm, tại sao em cứ cảm thấy đạo quán này chính là một căn cứ lừa gạt người vậy."
Kiều Hân vừa ăn cơm vừa nhỏ giọng nói:
"Em cảm thấy bọn họ hình như còn không đáng yêu bằng lão đạo sĩ kia."
"Loại địa phương này cơ bản đều như vậy." Lâm Dật nói:
"Đừng nói là đạo quán, dù là chùa miếu cũng đều là đức hạnh này. Em đừng nhìn những đạo sĩ hòa thượng kia bình thường ăn mặc không được tốt lắm, trên thực tế còn kiếm được nhiều hơn so với các người."
"Thật hay giả vậy, không đến mức khoa trương như vậy chứ." Kiều Hân kinh ngạc thốt lên:
"Em và chị Lý hiện tại cũng coi như là người có thu nhập cao, thế mà lại kiếm được nhiều tiền hơn cả hai chúng em?"
"Đương nhiên, cho nên nếu như mà tới chỗ như thế, xem náo nhiệt là được rồi, không cần làm mấy chuyện tiêu tiền làm gì."
"Những người này đúng là quá đáng, quốc gia sao lại mặc kệ không quản vậy." Kiều Hân căm giận bất bình.
"Cũng không có cách nào quản được loại chuyện này, người ta cũng không có ép mua ép bán, là những người này chủ động dâng lên tay người ta, cho dù bị lừa, cũng chẳng trách được người khác."
"Ừm, đã biết." Kiều Hân bĩu môi, cũng có chút không hiểu rõ những người này.
Khoảng hai mươi mấy phút sau, ba người ăn cơm xong, chuẩn bị đi xem biểu diễn Tết Trung Nguyên của đền Tây Vân.
Nhà ăn và nơi tổ chức tết Trung nguyên cũng không là tính xa, đi mười mấy phút đã đến.
Trước cửa chủ điện rộng khoảng nửa cái sân bóng, bốn phía treo đầy cờ màu, vô cùng náo nhiệt.
Lúc ba người đến nơi này, biểu diễn tết Trung nguyên đã bắt đầu.
Giống như lão đạo sĩ nói trước đó, cái gọi là tết Trung nguyên chình là một buổi biểu diễn, dùng nó để mở rộng sức ảnh hưởng của Đạo gia trong dân gian.
Kiều Hân lôi kéo Lý Sở Hàm và Lâm Dật, tốn rất nhiều sức lực mới chen lên được hàng trước.
Một đám đạo sĩ đang biểu diễn tiết mục múa kiếm.
Tuy nói ở Tây Vân kẻ lừa đảo chiếm đa số, nhưng tiết mục lúc này đúng là rất không tệ, thậm chí còn có chút cảm giác tiêu sái phiêu nhiên.
Sau khi tiết mục múa kiếm kết thúc, tiếp theo chính là biểu diễn thục cầm (*).
(*)thục cầm: một loại nhạc cụ giống như vĩ cầm, xuất phát từ nước Thục
Cho dù đây là đạo quán, nhưng người biểu diễn lần này lại là một đám em gái eo nhỏ chân dài, cho dù là giá trị nhan sắc hay là dáng người, đều thuộc mức độ trung đẳng.
Lâm Dật cảm thấy, chủ của cái đạo quán này đúng là một thần nhân.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, đạo sĩ Trung Quốc đều sẽ ra vòng.
Sau khi biểu diễn Thục cầm kết thúc, còn lại chính là giai đoạn cầu phúc.
Đây cũng là phần quan trọng trong lễ tết Trung nguyên, ai nấy đều muốn mình dính chút phúc khí, để cầu sự bình an.
Mà đối với đạo quán mà nói, phân đoạn cầu phúc chính là một trong những phần được bọn họ chuẩn bị tỉ mỉ nhất.
Không phải là vì muốn cầu phúc cho dân chúng, là bởi vì có thể bán đồ.
Rẻ nhất đều bán được 89 tệ một cái, mà đắt nhất đều hơn vạn.
Nhưng vẫn có người làm không biết mệt, thoải mái bỏ tiền.
Giai đoạn cầu phúc kéo dài khoảng hơn nửa giờ mới kết thúc, lúc này, chủ của đạo quán- Trương Ngạn Quân, mặc một thân đạo bào, đi tới trước mặt mọi người.
Trên mặt mang theo nụ cười mỉm, bộ dạng thu hết tất cả chúng sinh thiên hạ vào mắt.
"Vì để cho mọi người có thể hiểu rõ hơn về văn hóa Đạo gia, tiết mục biểu diễn sau đây chính là công phu Đạo gia và Tây Vân chúng tôi lưu truyền đã lâu, mời mọi người thưởng thức."
Trương Ngạn Quân nói xong, tiếng vỗ tay của người ở dưới vang lên như sấm động.
So với mấy loại tiết mục văn nghệ kia, bọn họ ưa thích biểu diễn công phu mạnh mẽ này hơn.
Trương Ngạn Quân đi xuống, Chu Chấn Vũ đi lên trên đài.
Nhất thời đưa tới từng đợt tiếng kinh hô.
"Đây không phải là vị đại sư vừa mới trị bệnh cứu người sao."
"Không nghĩ tới người thể hiện công phu lần này vậy mà lại là ngài ấy."
"Thật sự là không tầm thường, không chỉ có y thuật cao minh, công phu cũng lợi hại như vậy, thật không hổ là cao nhân đắc đạo."
Nghe thấy tiếng nghị luận của người khác, mặt của Lâm Dật và Kiều Hân đều đen lại.
Chẳng lẽ lúc ra cửa đã quên não của mình ở nhà rồi sao?
Nhìn thấy phản ứng của người dưới sân khấu, Chu Chấn Vũ mỉm cười.
Người phía dưới càng cuồng nhiệt, càng sùng bái mình, thì càng thuận tiện cho mình kiếm tiền.
"Mọi người bình tĩnh, biểu diễn lập tức bắt đầu."
Chu Chấn Vũ nói xong, hai đạo sĩ đi lên từ dưới sân khấu, xách một cái giá sắt cao khoảng hai mét, bỏ nó lên sân khấu, có chút giống với xà đơn trong trường học.
Cùng lúc đó, còn có người lấy ra ba cục gạch, dùng dây thừng buộc thật chặt vào cùng một chỗ, rồi treo lên trên giá sắt, cách mặt đất khoảng một mét.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất, những người khác xuống sân khấu, Chu Chấn Vũ lên tiếng:
"Tiếp theo, tôi sẽ biểu diễn cho mọi người xem một chút, nội công độc môn của Đạo gia chúng tôi, một chân đá nát ba khối gạch này."
Tiếng nói vừa dứt, dưới đài lại vang lên từng đợt tiếng kinh hô.
Trong ánh mắt của mọi người đầy vẻ chờ mong.
Ngay tại lúc bầu không khí đạt đến đỉnh điểm, Chu Chấn Vũ khẽ vận khí.
Sau đó hai mắt đột nhiên trợn tròn, lăng không vung chân, đá về phía ba cục gạch ở giữa không trung!
Đinh đinh đang đang _ _
Một chân Chu Chấn Vũ hạ xuống, ba cục gạch buộc chặt với nhau lập tức vỡ vụn, toàn trường vô cùng rung động.