Nhìn thấy một màn này.
Người xem trừng mắt há miệng, hình ảnh như vậy, mang đến một loại rung động không nói nên lời đối với bọn họ.
Một chân có thể đá nát ba cục gạch, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Nội lực của đạo gia quả nhiên là danh bất hư truyền.
Nghe thấy tiếng hoan hô của người xem phía dưới, Trương Ngạn Quân lộ ra vẻ hài lòng.
Ông cho rằng ba tháng trước kéo Chu Chấn Vũ đến Tây Vân, tuyệt đối là việc chính xác nhất.
Ngoại trừ người luyện võ như cậu ta ra, người khác căn bản không có năng lực một chân đá nát ba cục gạch!
Nhưng mà đây mới chỉ là món khai vị, hai tiết mục phía sau càng có thể khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, cứ như vậy, đồ trong đạo quán không lo không bán được.
"Anh Lâm, trên thế giới này, thật sự có nội lực sao?"
"Đừng nghe anh ta nói lung tung." Lâm Dật nói: "Cho dù có, cũng không phải là thứ mà loại người này có thể nắm giữ."
Lúc nhàn rỗi nhàm chán, Lâm Dật cùng Khâu Vũ Lạc và Ninh Triệt đúng thật là có thảo luận qua về chuyện liên quan tới nội lực.
Sau đó đưa ra kết luận, thật ra nội lực cũng là một loại phương thức phát lực đan điền.
Nói cách khác, nói mấy người Lâm Dật nắm giữ nội lực cũng không phải là nói điêu.
Nhưng dạng người giống như Chu Chấn Vũ, chỉ là đang chém gió mà thôi, căn bản không thể phát lực đan lực.
Có điều anh ta có thể dùng một chân đá nát ba cục gạch, trình độ coi như không tệ, hẳn là một người luyện võ.
"Em cũng cảm thấy có chút vô nghĩa." Kiều Hân nói: "Nhất định là đang lừa dối người."
"Cho mới nên nói, nhìn xem náo nhiệt là được, không cần ngạc nhiên."
Ngay tại lúc hai người đang nói chuyện, bên cạnh truyền đến tiếng nói chen vào.
"Người anh em, tôi cảm thấy anh nói đúng, chính là đang lừa gạt dân chúng bình thường một chút, phàm là người có chút văn hóa đều sẽ không tin, may mà là miễn phí. Nếu như mà mất tiền, tôi nhất định sẽ không đến xem."
Người nói chuyện, đứng bên cạnh ba người, vóc dáng không cao lắm, da dẻ có chút đen, trên mặt còn mang theo chút khinh bỉ.
"Vẫn còn có người sáng suốt, không có bị anh at lừa gạt." Kiều Hân cười hì hì nói.
Người đàn ông vừa nói chuyện cười hắc hắc, "Giống như bạn của cô nói, chúng ta đứng xem náo nhiệt là được rồi, đừng coi là thật."
"Ừm."
"Các người nói cái gì đó, đại sư đang biểu diễn nội lực. Các người thế mà lại ngồi nói lời châm chọc, có phải cảm thấy như này là có thể thu hút người khác hay không? Tôi nói cho các người biết, hành động này của các người chính là đang lòe người!"
Nghe thấy tiếng nói chuyện đột nhiên xuất hiện, bọn người Lâm Dật nhìn sang, phát hiện người nói chuyện là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Cô ta đang trợn mắt nhìn mấy người, thật giống như bọn họ phạm vào tội lớn không thể tha thứ.
"Chúng tôi nói sao à?" Người đàn ông da đen lên tiếng:
"Chỉ là đá nát ba cục gạch mà thôi, cũng chẳng có gì ghê gớm."
"Làm phiền các người nhìn kỹ một chút, đạo trưởng chính là đi giày vải, không khác với việc để chân trần là bao, dưới tình huống như vậy, còn có thể đá nát ba cục gạch. Từ đó có thể thấy được công phu của ngài ấy có bao nhiêu lợi hại!"
"Chị gái này nói rất đúng!"
Lúc này, lại có một người đàn ông trung niên đứng ra gia nhập trận doanh lên án.
Điều thú vị chính là, trên người anh ta có mặc một bộ quần áo tương tự với đạo bào, hình như là kẻ yêu thích văn hóa Đạo gia.
"Ba cục gạch kia được đặt lơ lửng giữa không trung, lúc đá lên, phần lớn lực sẽ bị tản ra, nếu như không có nội lực bên trong thì sẽ không thể đá nát ba khối gạch. Chúng tôi thấy các người chính là đang lòe người, khoe khoang mà thôi."
"Anh mau tỉnh lại đi, cái gì mà nội lực ngoại lực, đều là lừa người cả, không chừng tôi cũng có thể làm được, chỉ là đang lừa các người mà thôi."
Lời nói của người da đen nhất thời đưa tới sóng to gió lớn.
Người đứng ở xung quanh, đều ào ào lên án anh và Lâm Dật, trong lúc nhất thời còn khiến cho cục diện trở nên ồn ào.
Chu Chấn Vũ trên đài đang chờ hưởng thụ sự hâm mộ và reo hò của người khác, không nghĩ tới người phía dưới vậy mà lại ầm ĩ lên.
Sau khi nhìn lại, bất ngờ phát hiện, người gây chuyện vậy mà lại là người vừa mới phá hỏng chuyện tốt của mình!
Ánh mắt anh ta lập tức híp lại, lộ ra từng đợt tức giận.
Vừa rồi chính là anh ta đứng ra phá hỏng chuyện tốt của mình, hiện tại lại là anh ta!
Phải thu thập anh ta một trận mới được!
"Ngừng ngừng ngừng, mọi người bình tĩnh một chút."
Thấy tình trạng dưới sân khấu càng hỗn loạn, Chu Chấn Vũ tiến lên ngăn lại.
Rất nhanh, âm thanh ồn ào dưới sân khấu đã ngừng lại, Chu Chấn Vũ nhìn Lâm Dật và người đàn ông da đen.
"Đạo gia chúng tôi từ trước tới giờ không bài xích âm thanh khác thường và sự chửi bới đối với chúng tôi. Nếu như hai vị có nghi ngờ về nội lực của Đạo gia chúng tôi, không ngại thì có thể nói ra."
Vẻ mặt của người đàn ông da đen hiện lên sự khinh thường, "Không còn gì để nói cả, chỉ là cảm thấy, thứ mà anh biểu diễn không có liên quan gì đến nội lực, cũng không cần gạt người."
"Không có quan hệ gì với nội lực sao?"
Chu Chấn Vũ cũng không tức giận, mà nhìn sang Lâm Dật, "Vị tiên sinh này, anh cũng cho rằng là như thế sao?"
Lâm Dật nhún vai, "Không sai."
"Đạo trưởng, vừa rồi người đàn ông kia còn nói anh ta cũng có thể đá nát ba khối gạch. Ngài để anh ta đi lên thử xem, cho anh ta biết cái gì gọi là nội lực chân chính của Đạo gia!" Người đàn ông trung niên mặc đạo bào nói.
Chu Chấn Vũ lạnh nhạt gật đầu, cũng không từ chối.
"Tôi cảm thấy vị đạo hữu này nói rất đúng, nếu như hai vị có nghi ngờ đối với trình độ của tôi, có thể đi lên thử một chút, đến lúc đó các người sẽ biết, tôi có phải đang dùng nội lực của Đạo gia hay không."
Đối mặt với tình huống như vậy, Chu Chấn Vũ cũng không hoảng sợ, đồng thời còn có lòng tin tuyệt đối.
Trước khi đến đền Tây Vân, anh ta cũng là người khá có tiếng trong vòng quyền anh, trình độ vô cùng cao.
Cho nên mới có thể một chân đá nát ba khối gạch.
Nếu như là người bình thường, thậm chí là người có chút trình độ đều không thể nào làm được chuyện này!
Nhất định phải có trình độ như mình đây, tích lũy và luyện tập qua một khoảng thời gian dài mới có thể làm được!
Đợi lát nữa sau khi bọn họ lên sân khấu, đừng nói là ba cục gạch, cho dù là một cục đều không thể đá vỡ!
Lời nói của Chu Chấn Vũ khiến cho lực chú ý của mọi người rơi xuống trên người Lâm Dật và người đàn ông da đen kia, mọi người lập tức ồn ào:
"Các người không phải cho là mình rất lợi hại sao, đạo trưởng mời các người lên sân khấu kìa, có gan thì các người lên đó đi."
"Các người còn không thừa nhận là mình đang lòe người, thật mất mặt!"
"Phiền nhất chính là người như vậy, lúc ở dưới thì cái gì cũng dám nói, nhưng thực tế lại không được, không khác gì mấy anh hùng bàn phím trên mạng cả!"
Đối mặt với vũ khí ngòi bút của mọi người, sắc mặt của người đàn ông da đen vô cùng khó coi, nhỏ giọng nói với Lâm Dật:
"Người anh em, anh dám lên không?"
"Chuyện này thì có cái gì mà không dám." Lâm Dật vừa cười vừa nói.
"Vậy hai ta cùng lên, đâm chết đám đạo sĩ giả này."
"Tôi không có vấn đề gì."
Lâm Dật vốn dĩ chỉ muốn xem náo nhiệt một chút, những người này nguyện ý tin tưởng là chuyện của bọn họ, anh cũng không có nghĩa vụ phổ cập khoa học cho bọn họ.
Nhưng mũi nhọn của câu chuyện lại rơi xuống trên người mình, nếu như thật sự không làm chút gì đó, đoán chừng sẽ bị chết đuối trong đống nước bọt này mất.
"Đi thôi!"
Người đàn ông da đen nói xong, quay lại hét lớn với những người xung quanh.
"Đều tránh đường một chút, chúng tôi sẽ lên ngay bây giờ!"