Nhìn thấy hai người Lâm Dật thật sự muốn đi lên, đám người vây xem lập tức nhường lại một con đường, vẻ mặt như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Bọn họ cảm thấy hai người này thật sự là có chút không sợ chết.
Lý Sở Hàm lặng lẽ nắm lấy tay Lâm Dật, Lâm Dật cũng lặng lẽ đáp lại.
"Đừng lo lắng, ở phía dưới nhìn là được."
Nghe thấy hứa hẹn của Lâm Dật, Lý Sở Hàm buông lỏng tay ra.
Lâm Dật và người đàn ông da đen cùng tiến lên sân khấu, đứng ở vị trí chính giữa.
Mà trong quá trình này, hai người còn trao đổi vài câu, Lâm Dật cũng hiểu biết thêm chút ít về người đàn ông da đen.
Anh ta tên là Vương Song, điều khiển cần trục tại công trường kiến trúc.
Sau khi hai người lên sân khấu, Chu Chấn Vũ nhìn xuống người ở phía dưới, vừa cười vừa nói:
"Còn có ai nghi ngờ công phu của Đạo gia chúng tôi nữa hay không. Nếu như có ai còn nghi ngờ thì có thể đứng ra, bởi vì tiếp theo, còn có phần biểu diễn thứ hai, tránh việc các người lại đưa ra nghi vấn."
Người bên dưới sân khấu đều không có bất kỳ phản ứng gì.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Chu Chấn Vũ đang biểu diễn công phu Đạo gia thuần túy nhất.
Bởi vì nếu là người bình thường không có khả năng chỉ đi một đôi giày vải mà đá nát được ba cục gạch.
Hơn nữa ba cục gạch còn bị treo ở giữa không trung.
Lúc đá lên, lực lượng sẽ bị phân tán ra hơn phân nửa.
Nhất định phải vận dụng nội lực của Đạo gia mới có thể làm được chuyện này.
Mọi người đều không có bất kỳ nghi vấn hay phản bác nào.
Hai người trên sân khấu lại dám nghi ngờ ngài ấy, không thể nghi ngờ là tự chuốc lấy nhục nhã.
Nhìn thấy người ở dưới không có bất kỳ phản ứng gì, Chu Chấn Vũ cười cười, sau đó nhìn sang hai người Lâm Dật.
"Xem ra chỉ có hai vị là có nghi vấn đối với công phu của tôi, nhưng mà cũng không sao cả, Đạo gia chúng tôi tiếp nhận tất cả sự nghi vấn và khiêu chiến."
Vương Song đứng tại chỗ không nói chuyện, bị nhiều người nhìn như vậy, khiến cho anh có chút khẩn trương.
"Các người chỉ là người bình thường, không hiểu nội lực của Đạo gia là gì, nếu như cũng để cho các người đá nát ba cục gạch thì có chút ép buộc." Chu Chấn Vũ vân đạm phong khinh nói:
"Cho nên hiện tại, chỉ cần các người có thể đá nát một cục gạch, thì coi như các người thắng, quy tắc này không có vấn đề gì đúng không."
"Không có vấn đề gì."
Vương Song nhẹ nhàng thở ra, nếu quả thật để cho mình đá ba cục gạch này thì đúng là có chút khó khăn.
Nhưng bây giờ, đá nát một cục gạch thì coi như thắng, anh ta cảm thấy đây không phải là vấn đề lớn.
Lúc mình ở công trường, cũng thường xuyên làm việc tốn sức, vẫn phải có chút sức lực này.
"Nếu như các người đề không có dị nghị gì, tôi sẽ để cho sư đệ của tôi đi chuẩn bị."
Chu Chấn Vũ quay người nói một tiếng, mấy đạo sĩ nhỏ dưới sân khấu lại cầm một cục gạch tới, dùng dây thừng cột vào phía trên khung sắt.
Chu Chấn Vũ làm một tư thế mời.
"Đều đã chuẩn bị xong, hai vị có thể bắt đầu."
Vương Song đụng vào Lâm Dật, "Người anh em, tôi thấy cậu mi thanh mục tú, đoán chừng bình thường đều ngồi phòng làm việc đúng không. Sức của tôi lớn hơn anh, để tôi lên trước cho, sau đó anh cứ làm theo tôi là được rồi."
"Được, nghe anh." Lâm Dật vừa cười vừa nói.
Vương Song gật gật đầu, sau đó đi đến phía trước giá sắt, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Nhưng người ở dưới sân khấu lại không để bụng, đều đang đợi nhìn trò cười của anh.
Vài giây đồng hồ sau, Vương Song đá một chân đá lên.
Nhưng cục gạch lại không bị nát, mà bay lên một vòng cung đến giữa không trung, sau đó lại bay ngược trở về, không có bất kỳ dấu hiệu vỡ vụn gì.
Thấy cảnh này, người vây xem phía dưới đều cười vang.
"Anh xem tôi đã nói gì, anh ta cũng chỉ là kẻ đứng nói chuyện không đau eo, chỉ dám làm anh hùng bàn phím dưới sân khấu."
"Còn nói mình cũng có thể đá nát ba cục gạch, giờ thì sao, một cục cũng không thể đá nát, tôi đều cảm thấy xấu hổ thay cho anh ta."
Vẻ mặt của Vương Song trên sân khấu đã sụp đổ.
Anh cảm thấy lấy sức lực của mình, muốn đá nát một cục gạch căn bản là chuyện không thành vấn đề, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy.
Lâm Dật đứng ở bên cạnh không nói chuyện, tình cảnh này nằm trong dự liệu của anh.
Bởi vì cách đặt cục gạch khác biệt, sức lực của anh ấy không thể truyền đến trên gạch trăm phần trăm được, đương nhiên là không thể đá vỡ.
Cho dù Chu Chấn Vũ nói mình biết nội lực là đang khoác lác để lừa dối người.
Nhưng nếu như không trải qua luyện tập lâu dài, muốn dùng loại phương thức này để đá nát cục gạch hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Về phần Vương Song, chính là thua thiệt trên điểm này.
Trên mặt Trương Ngạn Quân đứng cách đó không xa mang theo ý cười.
Loại tình huống này cũng nằm trong dự liệu của ông ta.
Chu Chấn Vũ là người luyện võ chân chính, từ sáu tuổi đã bắt đầu luyện công, mới có thể có biểu hiện như hôm nay.
Anh ta chỉ là một dân chúng bình thường làm sao có thể so được với Chu Chấn Vũ, thật sự là không biết sống chết.
"Có gì đáng cười đâu!" Vương Song hắng giọng, "Tôi vừa rồi là chưa chuẩn bị xong, hơn nữa còn không có kinh nghiệm. Tôi thử một lần nữa, nhất định có thể đá nát được cục gạch này."
Nhưng người vây xem dưới sân khấu dường như đều không thèm nể mặt mũi.
"Nhanh đi xuống đi, thì đứng đó làm mất mặt xấu hổ nữa."
"Tôi nói cho anh biết, nếu như anh không có nội lực của Đạo gia, thì cho dù có thử một trăm lần thì cũng giống như vậy, nhanh nói xin lỗi đạo trưởng đi."
"Ngừng ngừng ngừng."
Chu Chấn Vũ vừa cười vừa nói:
"Anh ấy đã có yêu cầu như vậy thì chúng ta cứ thỏa mãn người ta đi, nhất định phải khiến cho anh ấy tâm phục khẩu phục, tin tưởng sự tồn tại của nội lực Đạo gia chúng tôi. Nếu không để bọn họ lên trên này cũng không có ý nghĩa gì."
"Các người nhìn xem, vẫn là đạo trưởng rộng lượng, đối mặt với nghi vấn như này còn có thể thoải mái, sau này cần phải học tập ngài ấy một chút."
Thấy người phía dưới đã an tĩnh lại, Chu Chấn Vũ lại làm một tư thế mời.
"Anh có thể thử thêm vài lần, chỉ cần anh có thể đá vỡ một cục gạch đá này thì coi như anh thắng."
Vương Song không nói gì nữa, vẻ mặt nghiêm túc quan sát kỹ cục gạch, chuẩn bị thử một lần nữa.
Lần này, thời gian chuẩn bị của anh dài hơn, cũng càng nghiêm túc hơn.
Thậm chí trên phía động tác, còn có chút bắt chước Chu Chấn Vũ.
Anh cảm thấy, mình không thể đá vỡ cục gạch kia, nhất định là do góc độ phát lực không đúng, chỉ cần điều chỉnh một chút thì không thành vấn đề.
Khoảng nửa phút đi qua, Vương Song hô lớn một tiếng, lại đá một chân về phía cục gạch.
Cho dù lần này anh dùng nhiều sức hơn, khí thế cũng mạnh hơn, nhưng cục gạch vẫn bay lên một vòng cung đến giữa không trung rồi lại quay ngược trở về.
Hai mắt Vương Song trợn tròn, cả người đều ngây ra, có chút không tin nổi, nhìn cục gạch bay đi bay lại.
Vương Song không phục, lại đi tới đá mấy chân, nhưng kết quả cũng giống vậy.
Trong đó còn có một lần, bởi vì không tìm được góc độ tốt nên bị cục gạch đập cho một cái, khiến cho phía dưới cười vang.
Nhóm đạo sĩ nhỏ đứng dưới sân khấu cũng nhịn không được mà cười ra tiếng.
Người này đúng là quá buồn cười rồi, anh ta là tới để tấu hài sao?
Lúc này, Chu Chấn Vũ đi tới, trong ánh mắt mang theo một vệt cao ngạo.
"Vị tiên sinh này, anh đã thử qua nhiều lần, còn muốn thử nữa sao?"
"Tôi thử lại lần nữa, nhất định có thể đá nát nó!"
"Vậy được rồi, anh có thể thử thêm mấy lần."
Chu Chấn Vũ rời đi, Vương Song chuẩn bị động thủ lần nữa, nhưng lúc này Lâm Dật đi tới.
"Người anh em đừng thử nữa, không cần thiết."