Đá vụn bay tung tóe khắp nơi, khiến cho mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Vừa rồi đá vỡ một cục gạch còn có thể nói là anh ta may mắn.
Nhưng bây giờ, anh ta chỉ tùy tiện dùng một chân đã đá vỡ ba khối, đây không đơn giản chỉ là may mắn.
Toàn trường vô cùng im ắng, ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người Lâm Dật, trên mặt không còn vẻ chế giễu nữa, ngược lại đều cảm thấy thật không thể tin nổi.
Bao gồm cả Chu Chấn Vũ và Trương Ngạn Quân.
Đây chính là ba cục gạch a!
Sao anh ta có thể làm được!
Hơn nữa nhìn cách ăn mặc này của anh ta hình như cũng không phải là người luyện võ!
Làm sao có thể có thân thủ như vậy, chẳng lẽ lại ăn may?
"Ba cục gạch hình như cũng không có gì, một người bình thường như tôi đều có thể đá vỡ. Tôi tin rằng rất nhiều người cũng có thể làm được, về phần nội lực Đạo gia như lời anh nói có vẻ như có chút lừa gạt người, không nên khoác loác nhiều ở đây."
Sắc mặt của Chu Chấn Vũ và Trương Ngạn Quân phía dưới đều trở nên vô cùng khó coi.
Hoạt động này là kế hoạch mà bọn họ đã chuẩn bị hơn một tháng, để có thể lừa gạt được tiền nhiều hơn.
Không nghĩ tới bây giờ, lại bị một tên tiểu bạch kiểm phá hỏng.
"Anh đây chỉ là ăn may mà thôi, tìm được chỗ phát lực chính xác, nhưng anh không thể bởi vậy mà phủ định nội lực và công phu của Đạo gia chúng tôi."
"Anh luôn miệng nói nội lực Đạo gia của các người lợi hại, dù sao cũng phải đưa ra chứng cứ rõ ràng để chứng minh cho mọi người thấy chứ?" Lâm Dật nói:
"Nếu như anh thật sự cảm thấy công phu của Đạo gia rất lợi hại, chúng ta có thể dùng 5 cục gạch, thậm chí nhiều hơn cũng được. Nếu không đây chẳng phải là dựa vào miệng lưỡi để lừa người sao?"
"Năm khối!"
Người vậy xem dưới sân khấu cũng có chút ngoài ý muốn, cũng không nghĩ tới, Lâm Dật vậy mà lại đưa ra yêu cầu như vậy.
"Tiểu tử, cậu có phải là quá khoa trương rồi hay không, thế mà còn muốn phân cao thấp với đạo trưởng?"
"Đạo trưởng vừa rồi chỉ là bày ra một ít nội lực Đạo gia, cũng không phải là vì thích tranh đấu. Tôi nói cho anh biết, lấy trình độ của đạo trưởng, đừng nói là ba khối, cho dù là mười tấm cũng đều không có một chút vấn đề gì."
"Nội lực của đạo gia cao thâm khó lường, nào chỉ là mười tấm, dù là 100 tấm đều không nói chơi, đạo trưởng cố lên, chơi chết anh ta!"
Nghe thấy người bên dưới hô hào ầm ĩ, sắc mặt của Chu Chấn Vũ lập tức thay đổi, thậm chí có thể nói là hơi khó coi.
Trước đó, anh ta chỉ thử qua ba ra gạch, chưa từng thử qua năm tấm.
Cho dù chỉ nhiều hơn hai tấm, nhưng độ khó sẽ tăng lên không biết bao nhiêu lần. Bản thân mình có thể làm được hay không, vẫn còn là ẩn số.
Nhưng đến lúc này, có rất nhiều chuyện đã không cho phép mình nghĩ nhiều nữa.
Nếu như không đáp ứng, danh tiếng tốt tích lũy nhiều năm như vậy sẽ bị mất hoàn toàn.
Sau này cũng sẽ không có khả năng lừa tiền của những người này nữa.
"Anh chắc chắn chưa." Chu Chấn Vũ nói:
"Có một số việc vẫn nên có chừng có mực mời tốt, làm người nên nhìn rõ chính mình."
Vì để tránh khỏi việc mạo hiểm không cần thiết, Chu Chấn Vũ không muốn tỷ thí trên phương diện này với Lâm Dật.
Bởi vì đối với anh ta mà nói, đây chính là một loại mạo hiểm.
"Không có việc gì cả, dù sao cũng chỉ để giải trí." Lâm Dật vừa cười vừa nói:
"Điều chủ yếu nhất là, tôi muốn kiến thức thêm một chút, nội lực của Đạo gia rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, tôi cũng nhân cơ hội này học một ít."
Ánh mắt Chu Chấn Vũ híp lại, một ngọn lửa không tên đang chậm rãi dâng lên ở trong lòng anh ta.
Nếu như có thể, anh ta thật sự rất muốn đá Lâm Dật xuống.
Vẫn là lần đầu nhìn thấy người không có mắt như thế!
Hôm nay nhất định phải phải nghĩ biện pháp, giáo huấn cho anh ta một trận mới được!
"Nếu như anh vẫn còn có nghi vấn, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu này của anh."
Mặc dù anh chưa thử qua năm tấm gạch, nhưng bình thường vấn thường luyện tập thân thể, hẳn là không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, Chu Chấn Vũ nhìn xuống đạo sĩ dưới đài, nói:
"Lấy năm tấm gạch lên đây."
"Đã biết."
Hai đạo sĩ bên dưới lại chuẩn bị, không đến vài phút, đã đưa năm tấm gạch lên rồi buộc chặt lại với nhau, sau đó treo lên trên giá sắt.
Chu Chấn Vũ làm một tư thế mời, "Đều đã chuẩn bị xong, anh có thể bắt đầu."
Lúc này, tất cả mọi người trên quảng trường nhỏ đều nín thở ngưng thần, nhìn Lâm Dật không chớp mắt.
Nhưng cũng không có mấy người thật sự tin tưởng, Lâm Dật có năng lực một hơi đá vỡ năm tấm gạch.
Lâm Dật đứng trước giá sắt, cũng không thấy anh có chuẩn bị gì, tùy tiện đá một chân lên.
Ào ào ào!
Năm tấm gạch buộc chặt cùng nhau lập tức vỡ vụn!
"Mẹ nó!"
Thấy cảnh này, mọi người cùng nhau phát ra một tiếng kinh hô.
Thậm chí là có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
Đây chính là 5 tấm gạch a, lại bị một chân đá nát!
Cú đá này nếu như mà đá lên người, không biết sẽ có cảm giác gì?
Lâm Dật không quan tâm đến người phía dưới nghĩ như thế nào, quay đầu nhìn về phía Chu Chấn Vũ.
"Tôi đã xong việc, tới lượt anh."
Sắc mặt của Chu Chấn Vũ đã hoàn toàn thay đổi.
Anh ta không nghĩ tới, Lâm Dật có thể sử dụng phương thức nhẹ nhàng như vậy đá vỡ 5 cục gạch, chẳng lẽ đây chính là quái lực trời sinh!
"Đạo trưởng, bộc lộ tài năng đi, cho anh ta biết cái gì gọi là nội lực của Đạo gia, đừng cho anh ta cơ hội!"
"Người như anh ta chính là ỷ vào mình có chút năng lực, không biết trời cao đất rộng, hôm nay nhất định phải đem thu phục anh ta!"
Đối mặt với tiếng hô hào ầm ĩ của người phía dưới, Chu Chấn Vũ chỉ có thể cố giả bộ trấn định.
Mình đã bị buộc vào đường cùng, căn bản đã không còn đường lui, nhất định phải kiên trì!
"Sư đệ, chuẩn bị gạch!"
Chu Chấn Vũ thở ra một hơi, mình căn bản không có cơ hội trốn tránh, còn không bằng nhân khoảng thời gian này, chuẩn bị cẩn thận một chút, chỉ cần mình có thể đá nát 5 cục gạch, như vậy việc này coi như qua, cũng không tính là mất mặt.
Tiếp theo, mình sẽ biểu diễn khinh công.
Là có thể tìm được mặt mũi trở về.
Rất nhanh, hai đạo phía dưới đã chuẩn bị xong 5 cục gạch.
Hơn nữa bọn họ còn rất bỉ ổi, chọn năm tấm gạch không hoàn chỉnh, không có chắc chắn như của Lâm Dật!
Lúc cục gạch được treo lên giá sắt, phía dưới vang lên tiếng hoan hô và cổ vũ.
"Đạo trưởng cố lên, cho anh ta biết thế nào là lễ độ!"
"Không thể để cho anh ta tiếp tục kiêu ngạo nữa!"
"Đạo trưởng cố lên, biểu diễn nội lực của ngài đi!"
Chu Chấn Vũ đứng trên sân khấu, ra hiệu cho mọi người yên lặng, nói với vẻ không nhanh không chậm:
"Chúng tôi tập võ tu hành, chính là để tu thân dưỡng tính, rèn luyện thân thể, cũng không phải là để tranh đấu. Nhưng hôm nay, vị tiên sinh này lại khiêu chiến với tôi, vậy tôi đành phải biểu diễn cho anh ấy xem một chút, cái gì gọi là nội lực Đạo gia chân chính."
Nói xong, Chu Chấn Vũ đứng ở phía trước giá sắt, ngồi xổm xuống, hít sâu một cái.
Sau đó đá một chân lên!
Ầm!
Một tiếng vang trầm!
5 cục gạch, thuận thế bay ra ngoài theo đường vòng cung.
Không một tấm nào vỡ cả, Chu Chấn Vũ lại đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cú đá vừa rồi thiếu chút nữa đã làm gãy xương chân của anh ta!
Lâm Dật đứng ở bên cạnh, cười ha hả:
"Có vẻ như không vỡ một khối nào, nội lực Đạo gia các người hình như cũng không hơn gì cái này."