Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 207 - Chương 205. Chớ Lấn Thiếu Nữ Phẳng!

Chương 205. Chớ Lấn Thiếu Nữ Phẳng!
Chương 205. Chớ Lấn Thiếu Nữ Phẳng!

"Tôi chỉ là tùy tiện tới chơi thôi, không muốn ồn ào làm ảnh hưởng mọi người."

"Đúng thế, đúng thế."

Tất Tùng Giang cười nói:

"Lâm tổng vẫn luôn là người lo nghĩ chu đáo như vậy."

Cuộc đối thoại của hai người làm cho tất cả những người khác ở đây, đều ngạc nhiên không thôi.

"Ông, ông quản lý gọi anh ta là gì?"

Trương Kiếm nơm nớp lo sợ hỏi.

"Vị này là ông chủ của bến cảng Vọng Giang chúng tôi, cậu có điều gì muốn nói sao?"

Tất Tùng Giang nhìn về phía Trương Kiếm hỏi:

"Nghe nói cậu muốn khiếu nại nhân viên của chúng tôi? Cũng bởi vì cô ấy bảo đảm quyền lợi của ông chủ chúng tôi, cho nên cậu không chấp nhận được?"

Tất cả mọi người trở nên lộn xộn!

Bến cảng Vọng Giang là của người đàn ông này?

"Anh ta không phải là một tên shipper sao, làm sao có thể là ông chủ của bến cảng Vọng Giang?!"

Trương Kiếm lớn tiếng nói.

"Có chuyện này khả năng cậu đã hiểu lầm."

Lâm Dật lên tiếng:

"Tập đoàn Didi đúng là có nghiệp vụ xe sang trọng, nhưng shipper của công ty Mỹ Đoàn thì không có, chiếc xe Koenigsegg kia thật là của tôi."

Lộn xộn!

Đám người Trương Kiếm đã không biết nói cái gì cho phải.

Lái siêu xe đi làm shipper chạy việc vặt cho người khác, còn có thể viết giúp luận văn tốt nghiệp, đây là việc con người hay làm sao?

"Đúng rồi, các cậu không phải muốn thuê thuyền lớn à, tôi giảm giá 99% cho các cậu đấy, cảm ơn đã ủng hộ."

Lâm Dật cười ha hả nói.

"Thật, thật xin lỗi, tôi, tôi thật không biết anh là ông chủ của bến cảng Vọng Giang."

Không nói đến việc tài sản chân thực khác của Lâm Dật có bao nhiêu, chỉ riêng một cái bến cảng Vọng Giang này đã đủ cho Trương gia kiếm lời mấy đời cũng chưa chắc theo kịp rồi.

"Không có việc gì, chỉ cần các cậu dùng tiền, thì đều là Thượng Đế của chúng tôi."

Lâm Dật nói ra:

"Nếu không phải là các cậu ủng hộ, đoán chừng tôi cũng không thể lái được chiếc Koenigsegg tốt như vậy, đa tạ."

Trương Kiếm: . . .

Đánh thẳng mặt mũi thế này, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho người khác sao!

"Tiểu Lưu, Lâm tổng và bạn của anh ấy tới, nhanh đi sắp xếp chiếc du thuyền sang trọng mới mua về đi."

Tất Tùng Giang phân phó cho cấp dưới.

"Vâng."

"Được rồi, đi làm việc của anh đi, tôi chỉ là tùy tiện đi loanh quanh chơi thôi, không cần lởn vởn ở trước mặt tôi."

"Vâng vâng vâng, nếu như Lâm tổng không có việc gì, tôi rời đi trước."

"Ừm."

Sau khi Tất Tùng Giang rời đi, trong đại sảnh lại khôi phục sự yên tĩnh.

Không có ai ngờ được rằng, anh chàng đẹp trai bức người này lại là ông chủ của bến cảng Vọng Giang!

"Anh Lâm, anh cũng quá lợi hại đi, một cái bến cảng lớn như vậy lại là tài sản của anh."

Triệu Úy Nhiên ánh mắt tràn đầy ngôi sao.

"Bình thường, một cái bến cảng mà thôi, không có khoa trương như em nghĩ đâu."

Trương Kiếm tâm lý có chút cảm giác khó chịu,

"Nhiên Nhiên, tốt xấu gì cậu cũng là hoa khôi của Học viện Kỹ thuật Trung Hải, đừng mê trai như thế chứ?!"

"Tớ đây không phải mê trai, cũng không phải là vì anh Lâm có tiền, mà bởi vì anh ấy có nhiều tiền như vậy, vẫn còn kiên trì bộ dáng rất dốc lòng đi làm shipper kiếm tiền!"

Trương Kiếm: . . .

Tôn Ninh: . . .

Mẹ nó chứ, cái này cũng gọi là dốc lòng?

Anh ta làm chân chạy shipper một vạn năm, cũng không mua nổi bến cảng Vọng Giang ấy chứ!

"Anh Lâm, bọn em có thể ngồi thuyền của anh ra biển chơi không?"

Triệu Úy Nhiên hỏi.

"Được chứ, dù sao đều là đi ra biển chơi mà."

Lâm Dật lập tức đồng ý:

"Nhưng em xác định, hai người bọn họ sẽ không để ý sao?"

"Không sao, vậy thì để cho bọn họ tự thuê thuyền đi chơi, bọn em sẽ ngồi thuyền của anh."

"Không có vấn đề gì."

Trương Kiếm và Tôn Ninh đều có tâm muốn chết, các người đều đi hết, còn lại mấy nam nhân có gì vui!

Đi ra biển chơi hoa cúc sao?

Ước chừng nửa giờ sau, du thuyền mà Lâm Dật cần đều đã chuẩn bị đầy đủ.

Chia làm ba tầng thượng trung hạ, mặc dù không phải du thuyền lớn nhất của bến cảng Vọng Giang, nhưng tuyệt đối là loại du thuyền xa hoa nhất!

Xem xét lại chiếc du thuyền mà đám người Trương Kiếm thuê, nó giống như chiếc thuyền đánh cá nhỏ, rất khó coi.

"Ôi Chúa ơi, chiếc du thuyền này cũng quá sang trọng rồi."

Kim Xảo hai mắt bốc lửa,

"So với du thuyền trong TV trông còn hào nhoáng hơn. Tớ vừa mua áo tắm, cuối cùng có thể phát huy được tác dụng."

"Tớ cũng muốn thay đồ."

Triệu Úy Nhiên đứng chờ mấy nàng nữ sinh hào hứng, vội vàng đi đổi áo tắm. Lúc các nàng đi ra, làm cho Trương Tùng suýt chút phun máu mũi ra ngoài.

Thân hình này cũng quá chuẩn rồi.

Gương mặt Triệu Úy Nhiên mặc dù xinh đẹp nhất, nhưng Kim Xảo lại có dáng người khá hơn, một cái cỡ C, một cái cỡ A, không phải chỉ kém nhau một chút.

"Anh Lâm, sao anh chỉ nhìn Xảo Xảo mà không nhìn em, chẳng lẽ áo tắm của em không dễ nhìn sao?"

Triệu Úy Nhiên nói.

"Không phải áo tắm của cậu không dễ nhìn, mà chính là cậu không có lớn bằng tớ."

"30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, chớ lấn thiếu nữ phẳng!"

Nhìn thấy nội thất ở trên du thuyền, Triệu Úy Nhiên, Kim Xảo và mấy nàng nữ sinh khác đều ganh đua sắc đẹp ở trước mặt Lâm Dật, triển lãm vóc dáng thân hình của mình, khiến cho bọn người Trương Kiếm đi theo ở phía sau cảm giác khó chịu.

Lão tử thật vất vả mới kéo được mấy nữ sinh viên này ra ngoài, vậy mà đều tiện nghi cho ngươi!

"Các bạn học, trên thuyền có WIFI, tín hiệu cũng không tệ lắm đâu, ai muốn cùng nhau Online đánh Nông Dược không?"

Trương Tùng ngạo nghễ nói, dường như tìm được cơ hội bất chợt tới miệng, có thể lôi kéo lực chú ý của các nàng rời khỏi trên người Lâm Dật.

"Chơi cái Nông Dược gì chứ, chơi chúng ta không vui bằng Nông Dược sao?"

Kim Xảo nói ra.

Trương Tùng: . . .

"Xảo Xảo, các cậu có đói bụng không? Bọn mình chuẩn bị câu cá, sẽ nướng cá cho các cậu ăn."

Đứng ở trên một con thuyền khác, Tôn Ninh lên tiếng nói.

"Trên thuyền của chúng tôi đều được chuẩn bị đầy đủ, không cần câu vẫn có thể ăn uống thoải mái."

Tôn Ninh: . . .

Lâm Dật lắc đầu, việc gì phải như vậy chứ.

Gió biển thổi, Lâm Dật thoải mái nằm ở trên boong thuyền, cảm thấy rất sảng khoái.

Kể từ sau khi thu thu hoạch được hệ thống, anh vẫn luôn lo lắng bận rộn, đây chính là lần đầu tiên nhẹ nhàng thoải mái như vậy.

Reng reng reng ~~

Điện thoại di động vang lên, phát hiện là Hà Viện Viện gọi đến, Lâm Dật trực tiếp treo máy.

Tôi đây thật vất vả mới đi ra ngoài chơi một ngày, nhất quyết không thể để cô phá hủy.

"Lâm tổng, sao anh không nghe điện thoại, bên phía Cisco muốn chúng ta thanh toán trước một khoản tiền, việc này phải làm sao bây giờ?"

Nhìn thấy Hà Viện Viện gửi tới tin nhắn Wechat, Lâm Dật lập tức gọi lại.

Mặc dù là đi chơi, nhưng việc chính không thể buông xuôi.

"Lâm tổng, anh đang ở đâu?"

Hà Viện Viện nghi ngờ hỏi.

"Ở châu Phi mà."

Lâm Dật chững chạc đàng hoàng nói:

"Mới vừa rồi anh và mấy vị tù trưởng bộ lạc cùng nhau ngồi lại bàn vấn đề khai thác mở rộng nguồn nước."

"Anh đi châu Phi nói chuyện khai phát nguồn nước?"

"Đúng thế, anh đã nghĩ kỹ rồi, dự định ném ra một tỷ để kéo ra một khối núi băng ở Nam Cực, sau đó vận chuyển đến Châu Phi. Ý nghĩ này có phải đặc biệt ngưu bức hay không?"

Hà Viện Viện nói:

"Tiền trong tay em là nắm chặt lắm đấy, anh cũng đừng nghĩ dự án mang núi băng về Châu Phi nữa. Hơn nữa, vừa rồi em nghe được trong điện thoại có người nói chân trắng, anh đúng là ở Châu Phi chứ?"

"Đúng mà, câu đó là người khác nói về anh đấy, em không cần suy nghĩ nhiều."

Lâm Dật vẫn mặt dày lấp liếm:

"Nếu em có hứng thú, anh có thể đem đôi chân dài vừa trắng lại vừa thẳng cho em mượn chơi một đêm."

"Tốt quá."

Lâm Dật: . . .

Con mẹ nó, cô ngược lại là không thèm rụt rè chút nào.

Làm giám đốc tài chính CFO như thế, xem ra sau này đều phải nói chuyện vào giữa buổi trưa, nếu không sớm muộn cũng xảy ra chuyện.

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, trước tiên nói việc chính sự."

Lâm Dật vội chuyển chủ đề:

"Bên phía Cisco có chuyện gì xảy ra? Vừa mới ký hợp đồng, vì sao lại bảo chúng ta thanh toán trước một khoản tiền?"

"Vân Kiệt Minh nói như vậy, bọn họ muốn dự chi một khoản tiền 500 triệu nhân dân tệ, sau đó mới có thể bắt đầu sản xuất, hơn nữa thái độ còn tương đối cứng rắn."

Lâm Dật khẽ nhíu mày, cảm giác việc này có chút kỳ quặc.

Bình thường mà nói, đều là bên B trước cung cấp hàng hóa, sau đó bên A mới có thể thanh toán một khoản.

Bây giờ lại đảo ngược, hàng còn không thấy đâu, lại còn nói đến chuyện thanh toán trước.

Đám người này thật đúng là đầy đủ cảnh giác.

Xem ra bên phía Cisco vẫn ôm thái độ chần chờ đối với dự án này.

"Được, trước tiên chuyển khoản thanh toán trước cho bọn họ đi."

Lâm Dật nói ra:

"Nhưng phải nói rõ ràng một số việc, đó là khoản tiền 2,5 tỷ nhân dân tệ phía sau, phải chờ đợi toàn bộ hàng hóa được sản xuất ra mới có thể thanh toán.”

Không bỏ được trẻ con không bắt được sói. Vì bàn cờ này, mình tốn chút mồi câu vẫn là đáng giá.

"Lâm tổng, anh thật sự trả tiền? Chúng ta không phải đang diễn xuất sao?"

Vốn xuất thân từ mảng tài vụ, Hà Viện Viện vô cùng mẫn cảm đối với tiền tài, lập tức đưa ra nghi ngờ của mình.

"Lẽ ra tôi làm là được rồi, ‘Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, Thiên kim tán tận hoàn phục lai’. Hiện tại tiêu xài tiền, về sau đều sẽ kiếm về trở lại, đừng sợ."

"Vậy được, hiện tại em trao đổi với bọn họ những vấn đề còn sót lại. Nếu như không thể thống nhất giao hàng, vậy thì khoản tiền dự chi này sẽ không chuyển cho bọn họ."

Hà Viện Viện nói:

"Đám người này thật sự là không biết xấu hổ, còn chưa bắt đầu sản xuất mà đã đòi tiền, thật chưa thấy qua loại chuyện này."

"Không được, nhất định phải chuyển tiền trước, sau đó mới bàn điều kiện."

Lâm Dật nói ra.

"Ừm? Vì sao? Nếu như chuyển tiền tới trước, chúng ta sẽ không có vốn để đàm phán."

P/S: Giới thiệu truyện hay cùng thể loại: Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

-----

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 205.
Bình Luận (0)
Comment