Hà Viện Viện thực sự không thể lý giải được thao tác của Lâm Dật.
Nào có việc trả thù lao trước rồi mới nói chuyện?
Cũng giống như mặc cả mua thức ăn vậy, đều trả hết tiền, còn nói cái giá gì nữa?
Hơn nữa đây là 500 triệu nhân dân tệ, chứ không phải 500 tệ!
"Vội cái gì!"
Lâm Dật giải thích:
"Với sức sản xuất của Cisco hiện giờ, muốn để bọn họ làm ra lượng hàng hóa trị giá 2,5 tỷ trong khoảng thời gian ngắn là chuyện không thể nào, cho dù chúng ta có tạo áp lực cho bọn họ cũng vô dụng. Nếu như chúng ta ép thật chặt, có khi còn dễ dàng hủy mất dự án này."
"Chúng ta làm như thế là có ý nghĩa gì?"
"Đặt cọc trước 500 triệu nhân dân tệ, điều này có thể biểu hiện thành ý của chúng ta ở mức độ lớn nhất, sẽ khiến bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào độ tin cậy của dự án này."
Lâm Dật nói ra:
"Dẫu cho bọn họ không có cách nào hoàn thành sản lượng 2,5 tỷ tiền hàng kia, cũng sẽ tự nghĩ biện pháp."
"Không phải anh từng nói công ty Cisco không có năng lực lớn như vậy, cho dù là tạo áp lực cũng không có tác dụng à?"
Hà Viện Viện nói:
"Như vậy chuyển khoản tiền trước và chuyển khoản tiền sau có sự khác nhau ở chỗ nào?"
"Khác nhau rất lớn."
Lâm Dật nói ra:
"Tiền đi vào trong túi em, em còn nguyện ý lấy ra bên ngoài sao??"
"Nói không chừng em chuyển khoản 500 triệu tệ tới, bọn họ sẽ lập tức đưa vào trong dây chuyền sản xuất. Đến lúc đó, chúng ta lại tạo áp lực cho bọn họ, Cisco chỉ có thể tiếp nhận lấy, cho dù muốn trả lại tiền cũng không lấy ra nổi."
Hà Viện Viện trầm mặc rất lâu, dường như có chút hiểu rõ ý tứ của Lâm Dật.
"Ý của anh là 2,5 tỷ tiền hàng còn lại, bọn họ sẽ tìm kiếm nhà đầu tư bỏ vốn?"
"Đúng vậy!"
Lâm Dật nói ra:
"Ngoại trừ kêu gọi nhà đầu tư bỏ vốn, bọn họ không có biện pháp nào khác, mà như vậy thì mục đích của chúng ta cũng đã đạt thành."
Hà Viện Viện âm thầm phỏng đoán, nếu như kế hoạch của Lâm tổng thành công, đoán chừng công ty Cisco sẽ bị hố tới chết.
Xem ra thực sự cần phải mời một tượng Phật về nhà. Lăn lộn cùng ông chủ này, đoán chừng về sau còn có không ít chuyện thất đức sẽ chờ đợi mình làm đây.
Việc kiếm tiền chỉ là thứ yếu, giữ lấy cái mạng nhỏ mới là quan trọng.
"Đúng rồi, anh còn có chuyện này muốn nói."
Lâm Dật tiếp tục nói:
"Những lời vừa rồi chỉ là do chúng ta suy đoán, mặc dù có khả năng cực lớn, nhưng cũng phải lưu ý thêm xem, công ty Cisco liệu có ý nghĩ bỏ vốn đầu tư hay không? Em và anh Kỳ đều chú ý nhìn chằm chằm vào bọn họ, có thể phát tiền thưởng cuối năm hay không sẽ phụ thuộc vào lần này."
"Ông chủ, chúng ta làm như thế, có phải có chút không chính thống rồi không?"
"Chẳng lẽ em quên những gì vị liệt người kia nói rồi hả?"
"Chưa quên."
Hà Viện Viện nói ra:
"Lâm tổng, lúc mới vừa rồi, em đi dạo qua cửa hàng bán đồ bảo bối nào đó, phát hiện cột thu lôi giảm 50%, còn miễn phí vận chuyển. Anh có muốn mua một cái hay không?"
"Đó không phải bảo bối trân quý sao?"
Lâm Dật có chút khó hiểu hỏi lại:
"Em xem có thể liều hơn một chút được không, đi giúp anh cướp lấy một cái."
Tắt điện thoại, Lâm Dật tìm chỗ để ngủ, để lại cả sáu cô nương trên thuyền cho Trương Tùng, có thể giải quyết hay không thì phải nhìn vào chính năng lực của cậu ta.
Cuối buổi chiều hôm đó, một đoàn người ngồi du thuyền về tới bến cảng. Tuy bọn người Triệu Úy Nhiên có chút vẫn chưa thỏa mãn, nhưng hôm nay chỉ có thể dừng ở đây thôi.
"Cảm giác thế nào? Tôi thấy sáu cô nương kia đều khá được, cậu có vừa ý không?"
"Không có."
Trương Tùng hơi có vẻ mệt mỏi nói ra.
"Trang bức như thế?"
Lâm Dật hết hồn:
"Triệu Úy Nhiên và Kim Xảo đều rất xinh đẹp đi, vậy mà cậu còn chướng mắt người ta?"
"Chơi game Nông Dược quá cùi bắp."
Trương Tùng than thở,
"Các cô ấy và tôi chỉ có thể đạt được sự phù hợp về cơ thể, không cách nào đạt tới sự hòa hợp về linh hồn."
Lâm Dật gãi gãi đầu, mẹ nó chứ, cậu ta còn quan tâm tới cả phương diện tinh thần rồi?
"Lão đại, anh có biết em gái nào am hiểu game Nông Dược hay không?"
"Có."
Lâm Dật cũng không có mập mờ, lại đem tài khoản ID của Tô Cách cho Trương Tùng.
Sau khi rời khỏi bến cảng Vọng Giang, Lâm Dật đưa Trương Tùng đi tới một nhà hàng ăn uống nổi tiếng ở thành phố Trung Hải, ăn uống thả phanh một trận.
"Hôm nay trở về ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta đi leo núi."
Lâm Dật nói lịch trình ngày mai.
"Leo núi thì không được rồi, em đã chuẩn bị xong vé máy bay trở về Yến Kinh."
Trương Tùng tiếc nuối từ chối.
"Trở về sớm như vậy à? Thật vất vả mới đến một chuyến, tại sao không ở lâu thêm mấy ngày, dù sao đều là đi công tác."
"Em vốn cũng muốn ở đây thêm vài ngày nữa. Nhưng ngày hôm nay, lãnh đạo gọi điện hỏi thăm em về tiến độ dự án bên này, bảo em sau khi làm xong việc thì trở về sớm một chút, công ty còn có rất nhiều việc đang chờ em giải quyết."
Trương Tùng nói ra:
"Lão đại, anh yên tâm, dự án này sẽ kéo dài một đoạn thời gian nữa. Nói không chừng, ít ngày tới em sẽ còn tới Trung Hải, không thể thiếu phiền phức ở chỗ anh."
"Vậy được rồi, công tác là quan trọng nhất, anh sẽ không bắt buộc cậu,...Chờ khi nào cậu lại đến đây, thì gọi điện thoại cho anh."
"Tất nhiên, không điện thoại cho anh, làm gì còn ai tiếp đãi em à."
Trương Tùng cười hắc hắc, cười cực kỳ bỉ ổi.
"Những ngày này đều là anh tiếp đãi, bớt được không ít chi phí đi công tác. Sau khi về đến Yến Kinh, em sẽ đổi đường truyền mạng băng thông rộng thành sợi cáp quang, như vậy không còn ai mắng em là tốc độ đường truyền mạng yếu nữa."
Lâm Dật sờ lên cằm, chợt phát hiện, bạn gái Nhạc Kiều trước đây của cậu ta có vẻ như là một người phụ nữ tốt.
Tuy rằng hơi phóng đãng một chút, nhưng ít nhất không chê đầu cậu ta bị lừa đá qua.
Sau khi ăn xong, Lâm Dật đưa Trương Tùng đi tiêu phí thêm một đợt.
Vì để tránh cho loại người IQ này làm trễ nải cô nương tốt nhà người ta.
Lâm Dật tặng luôn cho Trương Tùng một bộ Xbox và PS3, có tác dụng trợ giúp cho cậu ta sống quãng đời còn lại phía trên con đường cô độc.
Sáng sớm hôm sau, hành lý của Trương Tùng đều được Lâm Dật bỏ vào trong cốp xe, sau đó lái xe đi tới sân bay, đưa tiễn lên máy bay.
Trở về đến nhà, Lâm Dật nhảy xuống bơi mấy vòng trong bể bơi mát lạnh, cũng để cho đầu óc thanh tỉnh hơn.
Cũng đem mọi chuyện trước mắt đều sửa sang lại một lần.
Bên phía công ty Cisco đã bắt đầu sản xuất, chính mình cũng không cần phải lo lắng điều gì.
Hiện tại việc cần làm chính là chờ đợi.
Chờ sau khi Cisco thu được 500 triệu tiền đặt cọc, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp hoàn thành nhiệm vụ sản lượng 2,5 tỷ tiền Chip còn lại.
Nhưng nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ này, bằng vào thực lực bản thân Cisco khẳng định là không làm được.
Xem xét từ tình huống trước mắt, bọn họ chỉ có hai con đường có thể đi. Mà ở trong điện thoại, chính mình và Hà Viện Viện mới tính toán thảo luận về khả năng thứ nhất.
Cũng là thông qua hướng cổ đông của Chip 1.0, dựng nên uy tín tốt đẹp trong ngành nghề và tiến hành điên cuồng đầu tư bỏ vốn ở trên tay các nhà tư bản.
Với địa vị của công ty Cisco thời điểm này, bọn họ muốn có được nguồn tài chính lớn, không còn là vấn đề to tát gì.
Nhưng trong chuyện này, còn có loại khả năng thứ hai.
Việc Sở nghiên cứu Long Tâm muốn mua máy quang khắc, đã bị người trong bóng tối ngáng chân. Không có gì bất ngờ xảy ra, đây tất nhiên là động tác của nhà tư bản đứng sau lưng làm chỗ dựa cho Cisco. Nếu không lấy giá trị của Cisco, không có khả năng để công ty ASML làm ra chuyện như vậy.
Cho nên nhà tư bản ẩn giấu ở sau lưng Cisco, mới là kẻ chính chủ.
Mà đây cũng là con đường thứ hai mà Cisco có thể đi, vay tiền nhà tư bản đứng sau lưng.
Chỉ là khả năng này sẽ thấp hơn một chút.
Trà trộn ở trong giới thương nghiệp nhiều năm như vậy, nếu như Cisco đều không có bản sự kêu gọi bỏ vốn đầu tư khoản tiền ấy, thì thật là phí công lăn lộn.
Lâm Dật nhắm mắt dưỡng thần, ở trong chuyện Cisco này, chính mình có quyền chủ động tuyệt đối.
Chờ bọn họ hao phí toàn bộ nhân lực và vật lực, thời điểm chuẩn bị giao hàng cũng chính là lúc mình chính thức ra tay!
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Dật lộ ra nụ cười thản nhiên.
Từ nay về sau, kẻ nào sẽ trở thành lịch sử trong ngành công nghệ Chip, thật rất khó mà nói trước.
------
Dịch: MBMH Translate