Trước mắt, Lâm Dật tạm thời bỏ qua sự tình Cisco sang một bên.
Sau đó, việc phải làm tiếp theo cũng là chuyện liên quan tới máy quang khắc.
Đây là một dạng công cụ không thể thiếu trong dây chuyền sản xuất Chip điện tử.
Nhưng ngoại trừ công ty ASML, những công ty khác trên quốc tế làm ra sản phẩm đều không thể thỏa mãn được yêu cầu.
Tuy nhiên bây giờ, con đường thông qua công ty ASML bị bịt kín.
Chính mình không có bất kỳ cơ hội lựa chọn nào.
Chỉ có thể thông qua Sở nghiên cứu Long Tâm phát triển nghiên cứu và chế tạo.
Nhưng cho đến bây giờ còn chưa tìm ra được đối tượng nằm vùng là ai, điều này thật khiến người ta phiền lòng.
Lâm Dật xoay xoay lưng, phải tâm sự với Lục Dĩnh và Tôn Phú Dư về việc này mới được.
Nghĩ đến đây, Lâm Dật bấm điện thoại cho Tôn Phú Dư.
"Lâm tiên sinh, ngài tìm tôi?"
Sau khi tiếp nhận điện thoại, Tôn Phú Dư khách khí chào hỏi.
"Sắp đến giữa trưa rồi, anh còn chưa ăn cơm chứ? Đi gọi cả Lục Dĩnh, tôi mời hai người ăn cơm."
Bởi vì còn đang nghiên cứu về đối tượng nằm vùng, nên để tránh cho sự phiền toái không cần thiết, Lâm Dật chuẩn bị chuyển sang nơi khác nói chuyện.
Sự tình máy quang khắc là quan trọng nhất, Lâm Dật không muốn bốc lên bất kỳ mối nguy hiểm nào, đành phải lựa chọn trò chuyện ở địa phương khác.
"Vậy chúng tôi không khách sáo với ngài."
Tôn Phú Dư cười ha hả nói:
"Chúng ta đi qua chỗ nào?"
"Đi đến nhà hàng Cua Hoàng Đế, một giờ sau, chúng ta gặp mặt ở cửa ra vào."
"Ok."
Rời khỏi bể bơi, Lâm Dật trở về thay quần áo khác và lái xe ra cửa.
Mà ở trong quá trình này, trong não Lâm Dật hoạt động không ngừng một giây.
Mặc dù trong đầu đã nắm giữ trí nhớ của đại sư, tất cả những tri thức công nghệ Chip đều tồn trữ ở trong đầu của mình, nhưng đối với việc nghiên cứu phát triển máy quang khắc cũng không có tự tin tuyệt đối.
Ở trong phạm vi toàn thế giới, toàn bộ công nghệ máy quang khắc đứng hàng đầu đều bị nắm giữ ở trong tay công ty ASML.
Muốn vượt qua bọn họ và chế tạo ra máy quang khắc thuộc về Hoa Hạ, đó là chuyện vô cùng khó khăn, không hề giống như việc viết dấu hiệu đơn giản, mà là một hạng khiêu chiến thật lớn!
Haizz!
Ngay tại thời điểm Lâm Dật suy nghĩ đến những chuyện này, chợt thấy một người lái xe máy đâm vào xe của mình.
"Thế này mà có thể bị đụng?"
May là vừa đúng lúc đi qua đèn đỏ, tốc độ xuất phát của xe cũng không nhanh, nếu không thật dễ dàng xảy ra chuyện.
"Ôi uy, đụng chết tôi rồi."
Sau khi xuống xe, Lâm Dật nhìn thấy một bà lão đang ngồi co quắp dưới đất, ôm chặt lấy chân của mình, ở bên cạnh là chiếc mô-tô và trái cây rau xanh rơi vãi trên mặt đất.
Bà ta đang kêu trời kêu đất, thật giống như trời sập xuống vậy.
Nhìn thấy ngã tư đường xảy ra tai nạn xe cộ, rất nhiều người đều vây quanh tới xem náo nhiệt.
Không vì cái gì khác, chỉ vì bà lão này đâm phải chiếc xe Bentley.
Nhưng dưới tình huống như vậy, bà lão lái xe xe máy thuộc về một phương yếu thế, không biết cảnh sát giao thông sẽ phán xử ra sao.
"Cậu lái xe kiểu gì đấy, không biết nhìn xung quanh hả?"
Lâm Dật bó tay rồi, chỉ chỉ cột đèn xanh đèn đỏ phía trước mặt.
"Phía trước là đèn xanh, tôi lái xe bình thường, là bà đi ngược chiều đột nhiên phi đến, lại còn dám vu oan lên người tôi? Không nói chuyện đàng hoàng một chút được sao?"
"Cái gì gọi là lái xe bình thường? Cậu đâm vào tôi, cậu phải có trách nhiệm, nhanh bồi thường tiền đi!"
bà lão kéo giọng nói ra:
"Tôi cảm giác xương cốt của mình sắp gãy rồi, nhất định phải đi bệnh viện, không có 100 ngàn 80 ngàn thì đừng trách sao mất mặt."
"Tôi còn ý tốt chưa thèm đòi tiền bà đấy, thế mà bà dám giở giọng công phu sư tử ngoạm đòi tiền tôi?"
"Anh bạn trẻ, cậu nói chuyện kiểu gì thế? Tôi lái xe xe máy, cậu lại đâm tôi bị thương, chẳng lẽ còn không chịu bồi thường tiền? Làm sao? Cậu cho là mình lái chiếc BYD thì lợi hại sao? Tôi nói cho cậu biết, con trai tôi lái xe chính là BMW, so với cậu còn có nhiều tiền hơn."
"Xe BYD?"
Con mẹ nó BYD!
Tuy rằng Logo đều là hình chữ B, nhưng cũng có bản chất khác biệt mà.
"Thế nào, nói xe của cậu không đáng tiền thì cậu mất hứng sao?"
Bà lão kêu gào nói ra:
"Cho dù là cậu lái xe BYD kiểu mới, cũng không có đáng tiền bằng xe BMW của con trai tôi, cậu bớt lên mặt nhiều tiền với tôi đi!"
"Hai chúng ta cũng không cần nói nhảm, chờ cảnh sát giao thông đến đây đi."
Nói xong, Lâm Dật bấm điện thoại báo cảnh sát, hai người cảnh sát giao thông ở khu vực gần đó rất nhanh đã chạy tới.
"Đồng chí cảnh sát giao thông, các anh tới thật đúng lúc. Người này đâm phải tôi, các anh nói nên xử lý thế nào?"
Miệng bà lão nói như bắn súng máy vậy, nhìn thấy cảnh sát giao thông là nói không ngừng.
"Tôi cảm giác toàn thân trên dưới đều không khỏe, cần phải đi đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, để cậu ta bồi thường cho tôi tiền chữa bệnh đi."
Cảnh sát giao thông không nói chuyện, mà đưa mắt nhìn chiếc xe Bentley của Lâm Dật.
Mặc dù va chạm không nghiêm trọng, nhưng chiếc xe này là Bentley đời mới đắt nhất của hãng Bentley, tiền sửa chữa không mất mấy trăm ngàn khẳng định không xong.
"Bà lão, trước tiên bà đừng có vội. Chúng tôi cần nhìn kiểm tra camera giám sát, sau đó mới kết luận trách nhiệm bên gây ra sự cố. Nếu như thật là anh ta đâm vào bà, chúng tôi nhất định đòi lại công đạo cho bà."
"Việc này còn cần xem camera giám sát à, tôi đã bị cậu ta đâm ngã, mà cậu ta không hề bị làm sao, chuyện này thật vô lý."
Bà lão không buông tha nói:
"Tôi thế nhưng là loại người yếu thế, các anh đến đứng ở gần tôi nói chuyện."
"Bà bình tĩnh một chút đi, chúng tôi biết bà là loại người yếu thế, nhưng chúng tôi phải dựa vào chứng cứ để nói chuyện."
Nhìn thấy cảnh sát giao thông cau mặt lại, bà lão không dám nói tiếp.
Chẳng bao lâu, cảnh sát giao thông mở ra màn hình camera giám sát ngã tư giao lộ. Sau khi cùng với đồng nghiệp nghiên cứu thêm vài phút đồng hồ, người cảnh sát giao thông nói:
"Thời điểm xảy ra tai nạn xe cộ, phía trên đèn tín hiệu biểu hiện chính là đèn xanh, xe Bentley chạy bình thường, không có bật bất kỳ đèn xi nhan chuyển hướng nên không có bất kỳ hành động vi phạm nào. Mà bà lại là người đi ngược chiều, cho nên phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, tự gánh vác tiền thuốc men và còn phải cam đoan đền bù tổn thất cho chủ xe."
"Anh nói cái gì?! Cậu ta không phải chịu trách nhiệm?"
Bà lão không làm gì, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, kêu trời kêu đất bắt đầu lăn lộn.
"Cậu ta đâm tôi thành ra thế này? Vậy mà các người nói cậu ta không có trách nhiệm? Đến cùng thì các người làm việc như thế nào?! Có tin tôi kiện các người hay không?!"
"Vậy bà nói cho tôi biết, anh ta có trách nhiệm gì?"
Cảnh sát giao thông rất không khách khí nói:
"Hay là bà đi nhảy lầu tự sát, chúng tôi còn phải phán định là lầu quá cao? Mang dỡ nó ra để báo thù cho bà?"
"Vậy tôi là người lái xe xe máy và tôi bị chấn thương, mà cậu ta thì không có một chút trách nhiệm gì?"
"Không có, bởi vì bà đi ngược chiều."
Cảnh sát giao thông nói ra:
"Trừ cái đó ra, tôi cảm thấy bà cần phải quan tâm một chút vấn đề bồi thường. Chiếc xe của vị chủ xe này có giá thị trường hơn 4 triệu nhân dân tệ, chi phí sửa xe ít nhất cũng phải 300 ngàn tệ, bà vẫn nên nghĩ cách làm thế nào để bồi thường đi."
"Nói mê sảng gì đấy!"
Bà lão kích động nói:
"Một cái xe BYD tồi tàn thì sao có thể mắc như vậy? Đừng cho là tôi già rồi thì các người có thể lừa gạt được tôi!"
"Đầu tiên bà có thể nhìn thấy rõ ràng, tuy rằng Logo đều là B, nhưng cùng hãng BYD không giống nhau. Chiếc xe này có nhãn hiệu là Bentley, giá bán hơn 4 triệu nhân dân tệ. Là một nhân viên cảnh sát giao thông, tôi sẽ không đùa giỡn với bà làm gì."
"Ha ha..."
"Bà lão này thật thú vị, thế mà coi Bentley trở thành BYD, tôi vẫn là lần đầu gặp chuyện này."
"Cảnh sát giao thông phải cố gắng phân xử, nên cho bà ta một chút giáo huấn. Mỗi ngày bà ta lái xe xe máy cũ lắc loạn trên đường, còn không tuân thủ quy tắc giao thông, nhất định phải cho bà ta nếm thử mùi đau khổ!"
"Tiền sửa chữa mất ít nhất 300 ngàn tệ, đoán chừng bà ta táng gia bại sản cũng không đền nổi."
"Vậy cũng phải để cho bà bồi thường, đối với những người già không đáng kính như này tuyệt đối không thể nhân nhượng!"
Nghe được tiếng nghị luận của những người khác, bà lão cũng nhấc giọng lên.
"Các người bớt rảnh nói châm chọc đi, không phải chỉ là 300 ngàn à, con trai tôi có tiền, bồi thường không thành vấn đề!"
Bà ta trả lời như vậy, ngược lại để mọi người có chút ngoài ý muốn, không có nghĩ đến gia đình của bà lão lái xe xe máy này còn rất giàu có.
Bà lão lấy ra chiếc điện thoại di động, bấm gọi điện thoại cho con trai của bà.
"Con trai, con đang ở đâu? Mẹ đang ở chợ bán thức ăn ngoài đầu phố, bị một chiếc xe đụng vào. Bọn họ bắt mẹ bồi thường tiền, con mau đến xem thế nào đi."
Bà lão tắt điện thoại, Lâm Dật không có vội vàng rời đi, mà chính là gửi cho Tôn Phú Dư một tin nhắn, để hai người bọn họ chờ một lát.
Ước chừng qua hai mươi mấy phút sau, một chiếc xe BMW đời 7 màu trắng đỗ ở trước mặt bà lão.
Cửa xe mở ra, từ trên xe bước xuống là một người đàn ông trẻ tuổi hơi mập, khoảng chừng hơn 30 tuổi và đeo kính mắt, toát ra vài phần khí chất nho nhã.
"Mẹ, mẹ thế nào rồi? Không có sao chứ?"
Người đàn ông trẻ tuổi lo lắng hỏi han.
"Mẹ cảm giác toàn thân trên dưới đều không thoải mái, nhưng cảnh sát giao thông còn nói chuyện thiên vị cho người đàn ông kia, bắt mẹ phải bồi thường tiền. Không phải con quen biết rất nhiều người sao? Nghĩ một chút biện pháp, khiếu nại bọn họ đi!"
Theo ánh mắt nhìn của bà già béo, người đàn ông trẻ tuổi thấy được Lâm Dật, nhất thời bị giật nảy mình.
"Lâm sở trưởng, thì ra là ngài!"
-------
Dịch: MBMH Translate