"Chị tìm tôi có việc?"
"Là như vậy, hôm nay chúng tôi có một buổi biểu diễn, một học sinh của tôi bị bệnh nên tới không được, phía tôi bên này lại không có ứng viên nào có thể thế chỗ được, cho nên muốn nhờ cậu đến giúp một chuyến." Quách Nhị khách khí nói:
"Nhưng cậu yên tâm, sẽ không để cho cậu đi một chuyến tay không đâu, phía tôi bên này có thể trả tiền thù lao cho cậu, 1000 tệ một giờ, cậu cảm thấy như thế nào?"
"Tiền gì đó không quan trọng, bây giờ tôi sẽ đến chỗ chị, rồi sau đó chị đặt đơn giúp tôi."
Đối với Lâm Dật, tiền không quan trọng, đánh giá năm sao mới là điều quan trọng nhất.
"Nếu đặt đơn cậu sẽ không kiếm được nhiều tiền cho lắm."
"Không sao, đều là giúp người, không thể kiếm nhiều tiền của chị cũng được."
"Vậy tôi làm sao để đặt đơn, cậu có thể nhận đơn đặt hàng ở đây sao?" Quách Nhị cười nói.
Anh chàng shipper này, miệng vẫn rất ngọt.
"Chị ở chỗ nào? Tôi đến tìm chị." Lâm Dật nói: "Mặt đối mặt đặt đơn, như vậy liền có thể nhận được."
"Tôi đang ở trường học, cậu có thể qua đây không?" Quách Nhị khách khí dò hỏi.
"Được, hai mươi phút nữa chị ở cửa trường học chờ tôi."
"Được, vất vả cho cậu rồi."
...
Ở cổng trường học Hý Kịch Trung Hải.
Bởi vì tính đặc thù của trường học nên có rất đông học sinh ra vào.
Là một trong ba trường đào tạo hý kịch hàng đầu cả nước, học viện Hý Kịch Trung Hải chắc chắn là nơi tập trung nhiều trai xinh gái đẹp ở đây.
Có lẽ hôm nay, bạn có thể nhìn thấy một nữ sinh rất đẹp ở cổng trường học, sau vài năm nữa, người này có thể có khả năng là một nữ minh tinh hàng đầu Trung Quốc.
Ở những trường như học viện Hý Kịch Trung Hải, giá trị nhan sắc của nam sinh và nữ sinh đều phi thường cao, điều này dẫn đến lượng xe sang đậu ở đây mỗi ngày cũng rất nhiều.
Có người đến đón bạn gái, có người đến đón bạn trai, thậm chí còn có người đến đón con nuôi.
Nói chung tất cả các loại người, đều hội tụ ở nơi này.
Quách Nhị đứng ở cửa vào, học sinh ra vào đều lại đây chào hỏi, Quách Nhị cũng sẽ từng cái đáp lại.
Quách Nhị ăn mặc rất trang trọng, mặc dù đã có tuổi, nhưng vẫn có thể dễ dàng phối hợp trang phục màu đen, với đôi tất màu da cùng với giày cao gót màu đen, nhìn cô vô cùng trẻ trung.
"Xin chào, cô giáo Quách."
Trong khi Quách Nhị đang đợi Lâm Dật, một nữ sinh dáng người cao gầy, đứng ở bên cạnh cô ấy.
Nữ sinh đang nói chuyện tên là Vương Nghệ Tuyền, là học trò cưng của Quách Nhị.
Quan hệ giữa hai người rất tốt, khi không có ai sẽ gọi cô là chị, quan hệ tốt hơn nhiều so với học sinh bình thường.
Mà cô cũng là một trong hai nghệ sĩ piano trong buổi biểu diễn giao hưởng lần này.
"Được rồi." Quách Nhị nhìn một chút, "Thời gian không sai biệt lắm, em mau tới chuẩn bị."
"Cô giáo, Tinh Tinh không thể tới, chỉ có một mình em, rất khó có thể cầm cự toàn bộ buổi biểu diễn." Vương Nghệ Tuyền lo lắng nói.
"Yên tâm, cô đã tìm được đối tác phối hợp với em rồi, giả làm học sinh của trường học chúng ta, sẽ không có vấn đề gì."
"Đối tác? Trình độ có tốt không?"
Vương Nghệ Tuyền có chút lo lắng.
Nếu muốn giả dạng làm học sinh, như vậy tuổi tác nhất định phải cùng mình xấp xỉ mình.
Tuy nhiên trong số các bạn của mình, mình và Tinh Tinh trình độ đều là đứng đầu, thậm chí nhìn trong cả nước, ở những người bạn cùng lứa tuổi, đều có thể được xếp hạng một chữ số.
Hiện tại cô giáo tùy tiện gọi người tới, thật có thể tương xứng với trình độ của mình sao?
Nếu như hai người có sự chênh lệch về trình độ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến hiệu quả của buổi biểu diễn.
"Đương nhiên." Quách Nhị cười nói: "Cô lúc nào đã lừa gạt em chưa."
"Cô giáo, cô tìm người này ở đâu vậy ạ?" Vương Nghệ Tuyền tò mò hỏi.
"Nói ra em cũng sẽ không tin, vì thế cô sẽ không nói đâu, xem như thừa nước dục thả câu đi."
"Cô giáo, cô cứ nói cho em biết đi." Vương Nghệ Tuyền lôi kéo cánh tay của Quách Nhị, làm nũng nói.
"Em cái cô nhóc này, thực sự là phục em rồi." Quách Nhị cười nói: "Cô là từ tìm shipper của Mỹ Đoàn, cho em hợp tác."
Vẻ mặt của Vương Nghệ Tuyền, trong nháy mắt sững lại một chút, tưởng rằng chính mình nghe lầm.
"Cô giáo, cô nói cái gì vậy? Cô tìm shipper của Mỹ Đoàn đến cùng em biểu diễn?"
"Không sai, chính là từ Mỹ Đoàn."
Quách Nhị không giải thích quá nhiều về tình huống của Lâm Dật, chuẩn bị để tiểu nha đầu này giật mình một phen.
Cũng làm cho cô ấy biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
"Cô giáo, cô cũng quá mạo hiểm rồi, cho dù vò đã mẻ lại sứt cũng không thể làm như vậy."
"Các em cứ như vậy, cứ tiêu sái dạo chơi tại Ivory Tower nhiều, mỗi ngày xem thường cái này, xem thường cái kia." Quách Nhị dạy dỗ: "Ở trên thế giới này, có rất là nhiều người lợi hại hơn các em đấy."
"Được rồi."
Quách Nhị đều đã nói như vậy, Vương Nghệ Tuyền cũng phản bác không được.
"Cô giáo, bạn trai của em chở em tới, nếu không chúng ta cùng đi chung đi."
"Cô không thể đi chung với các em, sẽ có người tới đón cô sau."
Vương Nghệ Tuyền cười hắc hắc, "Chẳng lẽ là anh rể tới đón cô sao?"
"Anh rể của em đi công tác rồi, làm sao có thời giờ tới đón cô."
Lời nói của Quách Nhị một lần nữa khẳng định quan điểm của Lâm Dật là đúng.
Phụ nữ đã có gia đình, chồng đều thích đi công tác.
"Nha nha nha, đây là tình huống gì vậy." Vương Nghệ Tuyền nháy mắt ra hiệu nói: "Em có chút tò mò muốn biết người đó là ai rồi nha."
"Đi sang một bên, đừng không biết lớn nhỏ." Quách Nhị nói.
"Hì hì, em mới không đi đấy." Vương Nghệ Tuyền nhìn từ trên xuống dưới Quách Nhị, nhỏ giọng nói:
"Chẳng trách hôm nay cô giáo Quách ăn mặc xinh đẹp như vậy, hóa ra là có người ngoài tới đón, em phải nhìn xem, người thần bí nào tới đón cô giáo Quách lão sư nhà em."
"Em cái tiểu nha đầu này, theo cô thấy em càng ngày càng làm càn." Quách Nhị cố ý nghiêm mặt nói:
"Hôm nay buổi biểu diễn giao hưởng, không chỉ có khách nước ngoài, còn có các lãnh đạo của các công ty truyền thông lớn, cô nếu không ăn mặc trang trọng một chút, không phải sẽ làm cho trường học mất mặt sao."
"Cô giáo, em đều hiểu mà." Vương Nghệ Tuyền nháy mắt ra hiệu nói ra: "Ai bảo anh rể em lại đi công tác chứ."
Nói xong, Vương Nghệ Tuyền hào hứng rời đi, bước lên một chiếc xe Sedan Magotan đậu bên đường.
Quách Nhị cười lắc đầu, "Mấy đứa nhỏ bây giờ mồm mép đúng là nhanh nhảu."
"Ai yo, Cô giáo Quách, đang tức giận với ai đấy?."
Vương Nghệ Tuyền vừa mới rời đi, lại có một giọng nói khác, từ bên người Quách Nhị truyền đến.
Người phụ nữ này trạc tuổi với Quách Nhị, nhưng xét về phương diện dung mạo và dáng người, cùng với Quách Nhị còn có có chút chênh lệch.
Người phụ nữ này tên gọi là Từ Sương, là đồng nghiệp của Quách Nhị.
Nhưng Quách Nhị là giáo viên dạy piano mà Từ Sương là phụ trách đàn cello.
Trước đây, mối quan hệ của hai người cũng coi như khá tốt, nhưng Quách Nhị bởi vì năng lực nghiệp vụ xuất chúng, so với Từ Sương hai năm trước thăng chức lên giáo sư sớm hơn.
Lúc này, quan hệ của hai người cũng trở nên tế nhị hơn, làm cho trong lòng Từ Sương, vẫn luôn nuốt không trôi khẩu khí này.
Trình độ của chính mình cũng không kém, dựa vào cái gì cô ta thăng chức lên làm giáo sư trước mình chứ.
"Đang chờ người." Quách Nhị nhàn nhạt trả lời.
"Cô đang chờ shipper sao?"
Đôi mi thanh tú của Quách Nhị hơi nhíu lại, "Làm sao cô biết?"
"Vừa nãy cô và Nghệ Tuyền nói chuyện, tôi có nghe được."
Từ Sương hai tay vẫn ôm trước ngực, nhìn có chút hả hê nói:
"Khó trách cô có thể so sánh tôi hai năm trước thăng lên làm giáo sư đấy, thủ đoạn thực sự là không tầm thường nha, rõ ràng tìm shipper tới thay thế, hành động này thật là khiến người ta không tưởng tượng được nha."
"Chuyện này không cần cô quan tâm tới, tôi tự có chừng mực."
"Việc của cô giáo Quách, tôi tự nhiên biết là không xen vào." Từ sương nói:
"Này không phải trùng hợp gặp sao, tôi cân nhắc đưa cô đi chung qua luôn, chồng của tôi mới vừa mua Range Rover, ngồi đặc biệt thoải mái."
"Không cần, tôi cũng có xe, chút nữa chúng tôi tự đi qua đó là được rồi." Quách Nhị từ chối.
"Nhưng cô đây không phải là xe nội địa sao? Tôi suy nghĩ cho cô ngồi xe nhập khẩu cũng giúp cho cô cảm thụ một chút."
"Cảm ơn lòng tốt của cô giáo Từ rồi."
Từ Sương còn muốn lên tiếng, lại nghe được từng trận âm thanh gầm rú truyền đến.
"Chúa ơi, các người nhìn kìa, là siêu xe!"
"Đây là hãng xe gì vậy? Tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ, là Lamborghini sao?" Một nữ sinh tóc dài nói.
"Sai rồi, xe này tên là Koenigsegg RS, giá bán trong nước là 30 triệu, Lamborghini tại trước mặt nó, chính là một thằng em, căn bản không có cùng một đẳng cấp."
"Không phải, xe này mắc như vậy toàn bộ Trung Quốc đều không có mấy chiếc."
"Rốt cuộc là nữ sinh nào được coi trọng, quá là có phước, có phải hay không là hoa khôi Triệu Tuyết Mạt "
"Cũng có thể lắm, ngoại trừ Triệu Đại hoa khôi, không ai có thể xứng đáng với chiếc xe như vậy."
Ngay khi mọi người đang bàn tán xôn xao, thì Koenigsegg của Lâm Dật, dừng lại tại cổng trường học.
Khi cửa sổ xe được quay xuống, Lâm Dật hướng về phía Quách Nhị nói:
"Lên xe."
------
Dịch: MBMH Translate