"Hả?"
Lâm Dật sững sờ.
"Không phải chị nói anh ta đã đi công tác rồi sao? Sao lại trở về sớm như vậy?"
"Có lẽ anh ấy không đi công tác, anh ấy chỉ nói dối chị mà thôi."
Bây giờ Lâm Dật đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc, đoán chừng người chồng đến chết cũng không thay đổi, lại đi ra ngoài làm bừa rồi.
Vỗ vai Vương Oánh, Lâm Dật nói: "Hay là để em lái cho, chị bình tĩnh lại đi."
"Chị không sao." Vương Oánh nói: "Đều đã lớn như vậy, chị không có yếu ớt như cậu nghĩ đâu, để chị yên tĩnh tiêu hóa việc này là sẽ tốt lên thôi."
"Sau khi tiêu hóa xong? Chị muốn làm gì? "
"Còn có thể làm gì, đương nhiên là ly hôn rồi." Vương Oánh bình tĩnh nói, dường như đã nhìn thấu.
"Đều nói phá hủy mười tòa miếu, không hủy một cuộc hôn nhân, nhưng đến trình độ này, em cũng tán thành chuyện ly hôn, không cần thiết phí thời gian trên người anh ta nữa." Lâm Dật nói: "Có cần em giúp đỡ gì, chị nhớ gọi điện cho em."
"Ừm."
Vương Oánh gật đầu, không nói thêm gì.
Có vẻ như vì sự cố này mà tâm lý Vương Oánh rất bình tĩnh khi lái xe.
Chuyển làn, vượt qua mọi thứ đều thành thạo, khiến Lâm Dật khiếp sợ khi nhìn thấy.
Chỉ mất chưa đầy ba mươi phút, nàng đã lái đến dưới lầu nhà.
Thật khủng bố.
"Hôm nay cám ơn cậu." Vương Oánh nói: "Chị không giữ cậu ở lại được rồi."
"Không sao." Lâm Dật nói: "Có việc gì cứ gọi điện thoại cho em."
"Ừm, tốt."
Sau khi xuống xe, Lâm Dật một mình rời đi.
Tuy rằng hai người không tình cảm gì, nhưng gặp phải cảnh xanh mặt như này thì ai cũng phải bình tĩnh.
Sáng sớm thứ hai, Lâm Dật đến tập đoàn Lăng Vân, bất ngờ phát hiện, Kỷ Khuynh Nhan cũng ở đây.
Hôm nay Kỷ Khuynh Nhan mặc một chiếc váy hoa màu be, đôi tay mảnh mai và cánh tay ngọc bích lộ ra ở bên ngoài, thật giống như nó đang phát sáng.
"Sao em lại tới đây?"
Kỷ Khuynh Nhan ôm má, "Lẽ nào Lâm tổng không hoan nghênh em tới sao? Vậy thôi bây giờ em liền đi."
"Cũng được." Lâm Dật gật đầu, "Có chuyện gì, chúng ta về nhà rồi nói, không cần thiết tới công ty."
"Chậc chậc chậc, Tôi phát hiện bí mật không thể cho ai biết gì đây." Hà Viên Viên trêu ghẹo nói:
"Lãnh đạo, anh không để học tỷ tới công ty, là sợ học tỷ kiểm tra ư? May mà hôm nay em không có mặc váy ngắn bằng lụa màu đen, nếu không rất dễ dàng bị hiểu lầm nha."
"Khụ khụ khục..." Kỳ Hiển Chiêu ho khan một tiếng, "Viên Viên, nếu không hai chúng ta tránh một chút."
"Chớ hồ đồ." Kỷ Khuynh Nhan trợn mắt nhìn Lâm Dật, "Viên Viên đến gặp em để lấy một bộ hệ thống quản lý công ty, vì thế em đến giúp đưa ra một số đề xuất."
"Kỷ tổng khổ cực rồi." Lâm Dật cười nói: "Buổi tối về nhà anh sẽ nấu cơm cho em ăn."
Mặt của Kỷ Khuynh Nhan càng đỏ hơn, đứng dậy nhéo Lâm Dật một cái, nhỏ giọng nói:
"Anh có thể làm đồ ăn ngon, nhưng anh đừng nói hai chữ ‘về nhà’ này nha."
"Không về nhà làm sao có thể nấu cơm?"
"Vậy cũng không thể nói hai chữ này, thật xấu hổ."
"Hả? Thế này có gì mà xấu hổ chứ." Lâm Dật thắc mắc:
"Lẽ nào em về sau không kết hôn? Hay là em cảm thấy, hai người ở trong chăn ngủ một giấc, con thì sẽ có con. "
"Anh muốn chết hả!" Kỷ Khuynh Nhan vừa thẹn vừa giận, cái tật không biết xấu hổ này của Lâm Dật, không biết lúc nào mới thay đổi được.
"Cái kia, học tỷ, em cùng anh Kỳ có chút việc, em đi trước nha." Hà Viên Viên nói: "Văn phòng có một cái giường để chị nghỉ ngơi tạm thời, nó khá là chắc chắn, hai người yên tâm dùng nha."
"Đi cái gì đi, cứ ở lại đây đi." Kỷ Khuynh Nhan nói, hai người bọn họ nếu như đi rồi, vậy thì thật sự rất khó giải thích.
Lâm Dật cười ha hả ngồi xuống ghế.
"Còn về chuyện Quỹ tài chính, em làm thế nào rồi?"
"Cơ cấu quản lý hệ thống đã được hoàn thiện rồi, hơn nữa phương thức và quy trình hoạt động, em cũng đều quen thuộc, gần đây em chuẩn bị thuê người rồi." Kỳ Hiển Chiêu báo cáo công tác.
"Về chuyện Quỹ tài chính, phải làm nhanh một chút, chỉ cần nó hoạt động trơn tru là được, em hãy xem mà làm đi."
"Biết rồi Lâm tổng."
"Lãnh đạo, anh không phải là nói muốn thành lập một công ty đầu tư sao? Thủ tục em cũng đã chuẩn bị xong, dự định gần đây đi đăng ký, anh bên này còn có yêu cầu dặn dò gì nữa không? Vốn đăng ký là bao nhiêu?"
"100 triệu là được, đây cũng không phải là đã đăng ký thì không được quyền thay đổi, bao nhiêu cũng không đáng kể."
"Đúng rồi, có chuyện này em cũng phải nói một chút cho mọi người biết." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Khi đợi giấy phép hoàn thành, nhớ cung cấp các thủ tục liên quan, trừ thông tin cơ bản của Lâm Dật thì ẩn giấu đi."
"Học tỷ, chị là không muốn để cho người khác biết, trên Thiên Nhãn tra được tin tức kinh doanh của Lâm tổng."
Kỷ Khuynh Nhan gật đầu, "Mặc dù chúng đều là không có chuyện gì to tát, nhưng chúng ta vẫn chưa đứng vững gót chân, có thể che giấu một điểm chính là một điểm, càng lộ ra nhiều thông tin, đối với chúng ta lại càng bất lợi."
"Ngoài ra, cho đến khi công ty ra thị trường, báo cáo quý và năm cũng phải để tên của Lâm Dật xuất hiện ít nhất có thể."
Lúc này, mọi người trong này, chỉ có một mình Kỷ Khuynh Nhan ý thức được một số khả năng không chắc chắn trong tương lai.
Hiện tại, đã không phải thời đại các anh hùng tranh giành.
Ngày nay, khi cơ cấu kinh doanh ổn định, việc Lâm Dật đột ngột xuất hiện chắc chắn sẽ động đến quyền lợi của vô số người, vì vậy anh ấy ẩn giấu đi, mới là lựa chọn tốt nhất.
"Ai, ăn đồ ăn của Lâm tổng thực sự cũng không dễ dàng gì, em đây là lần đầu nhìn thấy học tỷ quan tâm đến một người như vậy."
"Em nói cái gì đó." Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng nói.
"Vậy anh phải vinh hạnh vì mình là một trong số ít đó sao."
"Đương nhiên phải như vậy rồi." Hà Viên Viên nói tiếp: "Em nhớ người cuối cùng được học tỷ đối xử như vậy, hình như là giáo viên thể dục của chị ấy."
"Hả? Giáo viên thể dục?"
"Đúng vậy, bởi vì thành tích thể dục của học tỷ đặc biệt kém, chị ấy phải giúp đỡ giáo viên thống kê danh sách học sinh sinh viên trong một học kỳ, mới cho chị ấy 60 điểm."
"Không phải chứ, thể dục mà chỉ được có 60 điểm, vậy phải kém như thế nào?"
"Đừng nói chuyện đó nữa." Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy, "Đi mau, đừng ở chỗ này ngây ngô nữa."
"Học tỷ, chúng ta còn chưa thảo luận xong mà, chị và Lâm tổng làm sao lại đi rồi?"
"Hôm khác lại nói tiếp."
Bỏ lại câu đó, Kỷ Khuynh Nhan lôi kéo Lâm Dật cùng nhau đi ra ngoài.
Hiện tại Kỷ Khuynh Nhan mới phát hiện, Lâm Dật Và Hà Viện Viện đều là cùng một loại, thật muốn kéo dây khóa miệng của bọn họ lại.
"Hôm nay anh định đi làm shipper à?." Khi hai người đi tới cửa tòa nhà Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
"Anh sẽ không làm sau vài ngày nữa, chuẩn bị đổi một công việc khác."
"Công việc kế tiếp đừng làm loại công việc giống này nữa, đừng để bản thân chịu tội."
"Biết rồi, anh có tính toán riêng."
Hai người tán gẫu vài câu, Kỷ Khuynh Nhan liền lái xe đến tập đoàn Triều Dương.
Lâm Dật mở điện thoại ra, chuẩn bị nhận đơn, nhưng đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, là một dãy số lạ.
"Xin chào, cho hỏi có phải Lâm tiên sinh không?"
Nói chuyện là một người phụ nữ, giọng nói nhẹ nhàng, rất êm tai, còn có chút quen thuộc.
"Cô là ai?"
"Tôi là Quách Nhị, trước đây anh đã mua cho tôi một cái giá đỡ nhạc phổ và cùng con trai của tôi chơi mấy ván trò chơi."
Nói đến đây Lâm Dật đã nhớ tới đối phương là ai, chính là người khách đầu tiên mình gặp khi mở ra nghề nghiệp mới, có vẻ như còn là một thiếu phụ.
------
Dịch: MBMH Translate