Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 212 - Chương 210. Hội Giao Lưu Nghiên Cứu Và Thảo Luận Của Giới Lão Tài Xế Lần Thứ Nhất

Chương 210. Hội Giao Lưu Nghiên Cứu Và Thảo Luận Của Giới Lão Tài Xế Lần Thứ Nhất
Chương 210. Hội Giao Lưu Nghiên Cứu Và Thảo Luận Của Giới Lão Tài Xế Lần Thứ Nhất

"Anh Tôn, anh lại lấy tôi ra trêu đùa rồi."

Lục Dĩnh ngượng ngùng nói, trên mặt còn mang theo một tia thẹn thùng.

Lâm Dật sờ lên cái cằm, ánh mắt nhìn kỹ Lục Dĩnh.

"Nhìn dáng người này, thì nữ tiến sĩ đại học Thanh Hoa cũng không tệ lắm."

"Lâm sở trưởng, anh cũng trêu đùa tôi."

"Trêu đùa nhiều cũng không có ý nghĩa, vẫn nên đi bar."

Tôn Phú Dư cười ha hả nói.

Lâm Dật cũng cười rộ lên, cảm giác Tôn Phú Dư chính là nam đại biểu điển hình của ngành khoa học tự nhiên.

Bình thường nhìn có vẻ chững chạc đàng hoàng, nhưng vụng trộm ăn nói cợt nhả hết bài này đến bài khác.

Tuy nhiên suy nghĩ kỹ một chút, điều này nên tính là một cái phẩm chất riêng rõ ràng nhất của đàn ông giới khoa học tự nhiên.

Dù sao lúc mình còn đi học, cũng là một bộ đức hạnh này.

"Được rồi, việc nên nói đều đã nói."

Lâm Dật nói ra:

"Tuy rằng dự án máy quang khắc đã nâng lên nhật trình, nhưng mà chuyện hệ thống điện thoại di động cũng không thể buông lỏng."

"Vâng Lâm tiên sinh."

Một bữa cơm kết thúc, Lâm Dật lái xe rời đi, chuẩn bị tiếp tục nhận đơn.

Đến tận 5h chiều, Lâm Dật tiếp được tổng cộng sáu đơn, ba đơn đánh giá tốt, còn hai đơn không đánh giá và một đơn đánh giá kém.

Lý do cho đánh giá kém cũng liên miên bất tận, trong đó có một lý do bởi vì Lâm Dật không nguyện ý đi đổ rác.

Hiện tại, tiến độ nhiệm vụ đã đạt đến (15/20), Lâm Dật hơi xoa xoa bàn tay, cảm giác phần thưởng chung cực đang ngoắc tay kêu gọi mình.

Reng reng reng ~~

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Dật bỗng nhiên vang lên, là Vương Oánh gọi điện thoại tới.

"Chị Oánh, tìm em có việc gì?"

"Ôi, đây là cái khẩu khí gì, chẳng lẽ không có việc gì thì không tìm cậu được à?"

Vương Oánh cười nói.

"Đương nhiên có thể, nhưng lúc không có chuyện gì lại tìm em, vậy thì không phải là chuyện, mà chính là sự cố."

"Vậy thì đến một trận sự cố xe hỏng người chết đi."

"Không có vấn đề gì."

"Được rồi, đừng làm rộn."

Vương Oánh cười nói:

"Buổi tối hôm nay chị rảnh, cậu có thời gian chứ? Giúp chị luyện tập lái xe một chút. Từ lúc mua xe về, chị còn chưa đụng đến đâu, có chút tay ngứa ngáy."

"Thời gian của em có rất nhiều, vậy thì đi ra ngoại ô luyện tập vài vòng đi, buổi tối ngoài đó cũng vắng xe."

"Ừm ok, khoảng chừng 6 giờ hơn đi làm về đến nhà, chị sẽ nấu cho cậu bữa ăn ngon."

Vương Oánh nói ra:

"Cơm nước xong xuôi lại đi tập lái xe, cậu có sở thích ăn món gì không?"

"Hiện giờ tay nghề nấu ăn của em cũng tạm được."

Lâm Dật nói ra:

"Chị muốn nếm thử tài nấu ăn của em không?"

"Thật hay giả vậy? Vị đại lão gia như cậu còn biết nấu cơm sao?"

"Đương nhiên là thật rồi, em vừa học xong, chị muốn ăn cái gì cứ nói thẳng là được."

"Chị không kén chọn, cậu làm cái gì chị cũng thích ăn."

Vương Oánh cười tủm tỉm nói.

"Vậy em sẽ cho chị ăn phía dưới."

"Được đấy."

Vương Oánh nói:

"Nhưng phải rửa sạch sẽ."

Lâm Dật: ...

Mẹ nó chứ, mình bị một nữ tài xế vượt qua.

Đầu bên kia điện thoại, Vương Oánh không để ý hình tượng cười rộ lên, có vẻ vô cùng đắc ý.

Mắt nhìn thời gian, phát hiện còn có một tiếng đồng hồ nữa mới đến 6 giờ, Lâm Dật lại tiếp tục mở điện thoại di động ra và nhận một đơn đặt hàng.

Lần này, vẻ đẹp trai của Lâm Dật một lần nữa phát huy ra ưu thế.

Một bác gái hơn 40 tuổi bị Lâm Dật làm cho mê đến thần hồn điên đảo, không chỉ có chủ động cho đánh giá tốt mức năm sao, lúc trả tiền còn thưởng thêm 10 tệ tiền boa.

Không chỉ có như thế, con dâu của nàng cũng tìm một lý do để thêm Wechat của Lâm Dật, điều này thật thú vị.

Sau khi đóng cửa, nhìn thấy đánh giá tốt năm sao trên điện thoại di động, Lâm Dật rất cảm thấy vui mừng.

Chính mình còn có sức quyến rũ nhất định đối với phụ nữ trung niên.

Thấy thời gian không sai biệt lắm, Lâm Dật lái xe đi tới nhà Vương Oánh.

Vừa mới mở cửa thì đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt, Vương Oánh còn đang nấu cơm.

"Không phải nói em đến nấu cơm à, sao chị còn vào làm."

Lâm Dật hỏi.

"Không phải cậu nói cho chị ăn phía dưới sao, điều đó liên quan gì đến việc nấu cơm, đi tắm trước đi."

"Chị Oánh, em cảm thấy chị cũng không cần tập lái xe này, nghe chị bẻ lái mà em muốn chuồn mất đây."

"Ai bảo cậu hấp dẫn."

Bởi vì một lát sau còn đi học lái xe, nên Vương Oánh cũng không có làm quá nhiều món ăn.

Chỉ có hai món đồ ăn thường ngày, mặc dù có chút đơn giản nhưng hương vị cũng không tệ lắm.

Sau khi ăn xong, Vương Oánh đi thay một bộ quần bò ngắn và giày thể thao, lộ ra bắp đùi nở nang và tràn đầy nhục cảm.

Bởi vì bên trong nội thành có rất nhiều xe, nên Lâm Dật lái xe đi ra vùng ngoại ô, sau đó mới giao tay lái cho Vương Oánh.

"Bước đầu tiên lên xe chính là thắt dây an toàn, đây là bước quan trọng nhất, cần phải đem động tác này đọc thuộc làu ở trong đầu."

"Chuyện này giống như mang bao cao su vậy, thời điểm không có chuyện gì thì thế nào cũng không sao, nhưng nếu xảy ra chuyện thì chính là việc đại sự."

"Ngạch, lời nói thô mà ý không thô, không khác lắm chính là ý tứ này."

Ngồi ở trên xe Vương Oánh, Lâm Dật cảm thấy, việc này căn bản cũng không phải là buổi học lái xe, mà là một buổi giao lưu của hội lão tài xế.

Bởi vì đã thi qua bằng lái, mọi người đều hiểu rõ một đạo lý cơ bản, đó là không dám lên xe nói lái là lái, nhất định phải có người ngồi kèm cặp cho nàng.

Có Lâm Dật hướng dẫn, kỹ thuật lái xe của Vương Oánh rõ ràng tăng lên, ít nhất thì ở thời điểm ít người đều không giẫm ngay chân phanh gấp.

Dựa theo tiến độ này, luyện tập thêm mấy ngày thì chuyện lái xe sẽ không thành vấn đề.

Đến hơn mười giờ tối, Lâm Dật mắt nhìn thời gian,

"Hôm nay chỉ tập đến đây thôi, hiện tại lái xe trở về phía khu vực thành phố, có thể rèn luyện thêm lá gan."

"Được sao, chị mới lái xe được mấy tiếng thôi mà?"

"Nếu chị không luyện thêm, kỹ thuật lái xe khẳng định vẫn luôn ở mức này, cứ yên tâm lớn mật lái đi là được."

"Được thôi, nghe lời cậu."

Vương Oánh nói:

"Nếu như xảy ra chuyện gì, hai chúng ta coi như cùng tự tử."

"Vậy thì mang theo cả xe chạy ở trên Hoàng Tuyền lộ."

"Ha ha, việc như vậy mà cậu cũng nghĩ ra được."

Cười ha hả hàn huyên một hồi, tâm trạng lo lắng của Vương Oánh trở nên tốt hơn nhiều, lái xe đi về phía khu vực thành phố.

Két két _ _

Ngay tại thời điểm Lâm Dật giúp đỡ quan sát xe cộ ở bốn phía xung quanh, Vương Oánh bỗng nhiên đạp chân phanh gấp, mặt suýt chút nữa thì đập vào vô-lăng.

"Chị làm gì đấy, đang đi sao lại giẫm phanh gấp như vậy?!"

La mắng một câu, Lâm Dật phát hiện Vương Oánh không nói chuyện, mà còn sắc mặt âm trầm, nhìn phía bên ngoài cửa sổ xe.

Lâm Dật không rõ ràng cho lắm có chuyện gì, cũng theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Trên đường cái là một người đàn ông và một người phụ nữ, bọn họ đang đứng ở trước cửa chính của một nhà hàng hải sản.

Người đàn ông khoảng chừng ngoài ba mươi tuổi, người phụ nữ hơi có vẻ trẻ tuổi, tầm hai lăm hai sáu tuổi, mặc một bộ thân váy bó sát màu đen, chỉ là dáng người có chút khô quắt, không có tạo ra sự hiệu quả khi mặc váy bó sát người.

"Đi thôi, bạn thân của anh mở một quán bar, chúng ta đi qua nhìn một chút."

Người đàn ông nói.

"Ừm vâng, mấy ngày nữa anh sẽ phải về nhà, nên mấy ngày nay nhất định phải chăm sóc thật tốt cho em đấy."

Người đàn ông bóp trên mông người phụ nữ một cái,

"Vội cái gì, anh về nhà ở vài ngày, còn có thể lấy lý do đi công tác ra ngoài."

"Hì hì, vậy thì tốt quá."

Người phụ nữ nói:

"Đừng quên lúc vừa rồi ăn cơm, anh nói ngày mai đưa em đi mua túi xách, không thể gạt em đâu đó."

"Yên tâm đi, chúng ta đã bên nhau hơn một năm rồi, em thấy anh đã bao giờ lừa em chưa? Ngày mai chúng ta sẽ đi mua, không phải chỉ là một cái túi sao, có đáng là gì."

Nội dung nói chuyện không có gì mới lạ, bởi vì hai người dần đi xa, cho nên cũng không còn nghe rõ câu chuyện đằng sau.

Chỉ là Lâm Dật còn chưa hiểu rõ, vì sao Vương Oánh lại xụ mặt xuống.

"Chị Oánh, chị làm sao thế? Muốn ăn hải sản à?"

"Không phải."

Vương Oánh thở sâu ra một hơi, bình tĩnh nói:

"Người đàn ông kia chính là chồng chị."

P/S: Giới thiệu truyện hay cùng thể loại: Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

--------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 210.
Bình Luận (0)
Comment