Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 216 - Chương 214. Cũng Chỉ Là Trung Bình

Chương 214. Cũng Chỉ Là Trung Bình
Chương 214. Cũng Chỉ Là Trung Bình

Quách Nhị và Vương Nghệ Tuyền cũng không có chú ý tới, sắc mặt của những người khác đã thay đổi, vẫn tiếp tục nói chuyện.

“Trong đầu của em cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy, sao lại biết được là phú nhị đại.” Quách Nhị dạy dỗ.

“Thì là do anh ấy lái siêu xe, nên em mới hiểu lầm một chút, cũng rất bình thường nha.” Vương Nghệ Tuyền nói:

“Lại nói, cô Quách đây từ nương bán lão (ý chỉ già mà vẫn quyến rũ), vẫn còn phong vận, nếu như không có chút thực lực, sao có thể lọt vào mắt của cô chứ.”

“Đi đi đi, nói bậy bạ gì đấy.” Quách Nhị nói: “Tóm lại cậu ta không phải là phú nhị đại, em đừng nghĩ lung tung nữa.”

“Nói cũng đúng, đúng là em nghĩ nhiều rồi.” Vương Nghệ Tuyền ghé vào bên tai Quách Nhị, nhỏ giọng nói:

“Tuy rằng đã xảy ra chút hiểu lầm, nhưng giá trị nhan sắc của anh ta tuyệt đối đủ cao, mà dáng người cũng không tệ. Cô đúng là quá lợi hại, còn nhiều việc đúng là em phải học người nha.”

“Đi đi đi, đừng nói chuyện phiếm nữa, nhanh đi chỉnh đàn đi.”

“Hắc hắc, vậy em không nói nữa.”

Sau khi đuổi Vương Nghệ Tuyền đi, Quách Nhị đi đến trước mặt Lâm Dật, chỉ vào một cây đàn piano cách đó không xa nói:

“Cậu dùng cây đàn ở đằng kia đi. Có thể đi xem thử âm trước, tôi đi làm chút chuyện khác, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Không thành vấn đề.”

Làm tổng chỉ huy cho buổi biểu diễn này, Quách Nhị đương nhiên là người bận rộn nhất, chỉ dặn dò Lâm Dật vài câu, sau đó liền bận rộn chuyện của mình.

Lâm Dật tìm một cái ghế dựa rồi ngồi xuống, tự mình nghịch điện thoại di động để giết thời gian.

Lấy trình độ hiện tại của anh thì có thể khống chế dạng trình diễn này, hoàn toàn có thể làm đến ngựa quen đường cũ, không cần thiết phải luyện tập sớm.

Sau khi Quách Nhị rời đi, những người khác vây quanh Vương Nghệ Tuyền.

“Nghệ Tuyền, đây là có chuyện gì vậy? Tôi vừa mới nghe cô Quách nói, anh ta chỉ là chân chạy vặt?”

“Ừm, bởi vì không tìm được người thay thế, cô Quách đã tìm một shipper từ Mỹ Đoàn đế giúp.” Vương Nghệ Tuyền nói:

“Nhưng mà nhìn dáng vẻ của anh ta, hẳn là có chút trình độ đi, nếu không cô Quách cũng sẽ không làm như vậy.”

“Cho dù có trình độ thì anh ta cũng chỉ là một chân chạy vặt, trình độ sao có thể so với cô và Tinh Tinh được, hẳn là không cùng đẳng cấp a.”

“Còn phải nói sao, tôi và Tinh Tinh đều đã từng giành được huy chương vàng trong cuộc thi Piano quốc gia giành cho thanh niên. Anh ta so với hai người chúng tôi, nhất định là sẽ có chênh lệch.” Vương Nghệ Tuyền nói:

“Cho nên tôi hiện tại có chút lo lắng, sợ lát nữa lúc tôi đàn, anh ta không thể theo kịp tiết tấu của tôi, đến lúc đó tôi còn phải giáng âm để dẫn dắt anh ta. Nếu như ảnh hưởng tới hiệu quả của buổi biểu diễn thì mấy người cũng đừng trách tôi nha.”

“Làm cái gì vậy, chẳng lẽ cô Quách không biết tầm quan trọng của buổi biểu diễn này sao? Sao có thể đem một chân chạy vặt tới, đây không phải là muốn làm chậm trễ chúng ta sao.”

“Tôi mặc kệ, nếu như bởi vì anh ta làm chậm trễ bài diễn thì tôi nhất định sẽ đi tìm cô Quách nói chuyện một chút.”

“Muốn nói thì nói bây giờ, nếu như chờ sau khi diễn xong, có khả năng đã không còn kịp nữa.”

“Nói cũng đúng.” Một nam sinh đeo kính mắt nói:

“Tuy rằng cô Quách có chút không thấy rõ hiện thực, nhưng tên này không phải là cũng quá lớn gan rồi sao? Làm sao mà ngay cả một chút giác ngộ cũng không có, loại đơn này mà hắn cũng có thể nhận sao?”

“Hiện tại những người này, vì để kiếm tiền đều không từ thủ đoạn. Bọn họ mới sẽ không quản bài biểu diễn của người khác có thành công hay không, chỉ cần mình có thể cầm được tiền thuê thì sẽ không bận tâm đến kết quả sau này.”

“Không được, mấy người ai cũng đừng cản tôi, tôi muốn đi tìm anh ta nói chuyện một chút. Cho dù anh ta có là người mà cô Quách tìm tới, nhưng vì tiền đồ của chúng ta, tôi phải đuổi anh ta đi!”

“Cậu khoan gấp đã, trước tiên hỏi Nghệ Tuyền một chút xem có thể kiên trì nổi hay không. Nếu như chỉ dựa vào một mình cô ấy để kéo cả tràng tiết tấu thì vẫn có chút khó khăn, chúng ta vẫn không thể quá lỗ mãng.”

Ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên người Vương Nghệ Tuyền, dường như đang hỏi ý kiến của nàng.

“Chỉ dựa vào một mình tôi mà muốn giữ thì khẳng định là có chút khó khăn, nhưng nếu như để anh ta thay thế lên sân khấu, còn không bằng để tôi tự mình tới.”

Vương Nghệ Tuyền cũng biết rằng buổi biểu diễn này không thể coi thường, cho nên không dám chậm trễ.

Cùng lúc đó, Vương Nghệ Tuyền cũng có chút buồn bực, cô Quách cũng không phải là loại người xúc động lỗ mãng, vì sao lại làm ra chuyện như vậy?

Không phải thực sự có một mối quan hệ không thể cho người khác biết với người kia chứ?

Nếu không tại sao lại muốn mang anh ta tới?

Có vẻ như thật sự có khả năng này, người con trai đẹp trai như vậy thì bất kể đối với nữ nhân trẻ tuổi nào, đều có năng lực thu hoạch.

“Có lời này của cô thì chúng tôi an tâm rồi.”

Nói xong, nam sinh dời ánh mắt, đi đến trước mặt Lâm Dật.

“Người anh em, tôi tự giới thiệu bản thân mình một chút. Tôi tên là Trương Bằng Phi, cũng là người chơi Cello trong buổi biểu diễn này.”

“Xin chào, tôi tên là Lâm Dật.”

Lâm Dật không biết tại sao anh ta lại nói chuyện với mình, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi.

“Buổi buổi diễn cũng sắp bắt đầu rồi, tôi cũng không vòng vo với cậu nữa.” Trương Bằng Phi nói:

“Buổi hòa nhạc này rất quan trọng đối với chúng tôi, thậm chí quyết định đến tương lai của chúng tôi. Chúng tôi không muốn có bất kỳ sự mạo hiểm nào, cho nên hi vọng cậu có thể rời khỏi đây.”

“Tại sao lại muốn tôi rời khỏi đây?” Lâm Dật có chút khó hiểu hỏi lại:

“Cô giáo của mấy người đã đặt đơn ở chỗ tôi, hiện tại đơn đặt hàng còn chưa hoàn thành đâu. Nếu như tôi rời khỏi thì sẽ không lấy được đánh giá năm sao.”

Với lại buổi biểu diễn này đối với Quách Nhị mà nói cũng không thể coi thường, nếu như mình bỏ gánh tại thời khắc mấu chốt, đoán chừng chị ấy sẽ tức giận.

“Chỉ là một cái đánh giá năm sao mà thôi, cậu nhẫn tâm bởi vì chút chuyện nhỏ này, mà kéo dài làm hại tiền đồ của chúng tôi à.”

Vẻ mặt của Trương Bằng Phi có chút cuồng loạn, âm điệu cũng cao lên.

“Việc này là sao vậy? Tôi tới đây để nhận đơn, sao lại làm chậm trễ tiền đồ của mấy người rồi? Có chút liên quan nào không vậy?”

“Thân phận của cậu là gì cậu không biết sao? Một chân chạy vặt, cậu cảm thấy mình có tư cách tới tham gia buổi hòa nhạc loại cấp bậc này sao?”

“Đúng đấy, cậu còn không bằng một phần mười Nghệ Tuyền, thậm chí còn không theo kịp tiết tấu của cô ấy. Nếu như để cho cậu lên đàn thì buổi biểu diễn này nhất định sẽ bị cậu phá hỏng, tiền đồ của chúng tôi cũng sẽ bị phá hủy.” Một nam sinh khác cũng lên tiếng.

Lâm Dật nhìn Vương Nghệ Tuyền, cười nói:

“Tôi không biết trình độ của cô ấy như thế nào, nhưng còn không đến mức không theo kịp tiết tấu của cô ấy. Các người vẫn là nên lo lắng cho cô ấy hơn mới tốt.”

“Nói đùa cái gì vậy? Vậy mà lại xem thường Nghệ Tuyền? Cậu cũng quá không biết tự lượng sức mình đi.” Trương Bằng Phi tức giận, có loại xúc động muốn chửi thề,

“Cậu có biết trình độ của Nghệ Tuyền cao như thế nào không? Cô ấy chính là quán quân của cuộc tranh tài piano cấp quốc gia dành cho thanh niên, tại đó cao thủ như mây, cái huy chương vàng này cũng không phải là chỉ để nói suông.”

“Khó trách anh ta lại làm một chân chạy vặt, loại tính cách cuồng vọng tự đại này, đơn vị nào dám nhận anh ta đây!”

“Tôi thấy anh ta ngoại trừ dáng dấp đẹp trai ra thì không có ưu điểm nào cả.”

“Các người bình tĩnh một chút, đừng kích động.”

Lâm Dật cười lắc đầu, nói:

“Trận đấu cấp quốc gia, trình độ cũng chỉ như thế thôi, tuyệt đối không nên quá xem trọng. Một quán quân thanh niên, trong mắt của tôi, nhiều lắm cũng chỉ là trung bình, không lợi lại như trong tưởng tượng của các người đâu.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 214.
Bình Luận (0)
Comment