“Cậu nói trình độ của Nghệ Tuyền chỉ ở mức trung bình là sao?”
Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, ngay cả trên mặt nữ sinh cũng đều mang vẻ khinh bỉ.
Người này cũng quá tự cho mình là đúng đi.
Tuy rằng lớn lên rất dễ nhìn, nhưng miệng lưỡi lại dẻo quẹo, không đáng tin cậy!
Nam sinh như vậy, không có mị lực chút nào!
“Thì ý chính là trung bình a.” Lâm Dật nói:
“Trong mắt các người, quán quân giải thanh niên đúng là rất lợi hại, nhưng huy chương vàng cũng chỉ có như thế, đều do Ủy Hội tuyên truyền, cũng không có lợi hại như mấy người nghĩ đâu.”
“Cậu vậy mà!”
“Tốt, không cần nói nữa!”
Vương Nghệ Tuyền bỗng nhiên lên tiếng, sắc mặt không tốt nhìn Lâm Dật.
“Anh luôn miệng nói, chức quán quân của tôi không có trọng lượng, nhưng ít nhất là trong nhóm người đồng trang lứa, không ai lợi hại hơn tôi.”
“Tôi không có ý công kích cô, kỳ thật cô vẫn là có trình độ.” Lâm Dật bất đắc dĩ nói:
“Tôi công nhận trình độ của cô, chúng ta cũng đừng tính toán những chuyện này nữa. Tôi đây chỉ là muốn tiếp tục nhận đơn, muốn cái đánh giá năm sao, các người không cần phải làm tôi khó xử chứ.”
“Anh nói như vậy, làm sao tôi nghe cho lọt được.” Vương Nghệ Tuyền nói:
“Cái gì gọi là anh công nhận trình độ của tôi? Trình độ của tôi đều là do các bậc thầy danh tiếng công nhận, anh có tư cách gì mà đòi công nhận trình độ của tôi?”
“Được thôi, cô nói thế nào thì liền như vậy đi, tôi cũng không muốn so đo với cô.” Lâm Dật xoay người, thực sự không muốn tranh cãi thêm với Vương Nghệ Tuyền nữa.
“Anh dựa vào cái gì mà dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi!” Vương Nghệ Tuyền nói: “Làm như chính mình lợi hại hơn tôi không bằng!”
“Trình độ của tôi mặc dù không được coi là đứng đầu, nhưng so với cô thì hẳn là sẽ mạnh hơn một chút.”
“Ha ha, anh đây đúng là nói khoác mà không biết ngượng mồm, ai cho anh dũng khí này vậy? Mỹ Đoàn sao?”
“Anh muốn chứng minh bản thân mình lợi hại, vậy thì đấu đàn với Nghệ Tuyền đi, có dám hay không?”
“Đúng đúng đúng, đấu đàn, chủ ý này rất hay, vừa lúc buổi hòa nhạc còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu, đủ thời gian.”
Thấy người khác đưa ra đề nghị đấu đàn, Vương Nghệ Tuyền ngẩng đầu lên.
“Không phải anh cảm thấy mình lợi hại sao, nếu như thật sự có trình độ, thì so với tôi, có dám hay không?”
Lâm Dật im lặng, “Những thứ như âm nhạc, nếu như lấy ra so thì không phải sẽ làm mất đi ý nghĩa của nó sao. Đây không phải là thứ nên lấy ra để khoe khoang.”
“Tôi có thể hiểu thành anh đang sợ không?”
“Sợ hãi sao?” Lâm Dật đánh giá Vương Nghệ Tuyền một chút, “Với người có trình độ bình thường như cô, sao tôi phải sợ?”
“Ăn nói mạnh miệng, miệng lưỡi dẻo quẹo.” Vương Nghệ Tuyền nói.
“Đúng, không dám chính là không dám, đừng kiếm cớ.”
“Lúc nói thì một bộ hùng hổ, bây giờ lại không dám, quả thực cũng chỉ là anh hùng bàn phím trên mạng!”
“Mệt thay tôi vừa rồi còn muốn xin Wechat của anh ta, mắt tôi đúng là bị mù mà.”
Hô ~~
Lâm Dật hít sâu một hơi, “Thật ra tôi không muốn so với cô, sợ lưu lại ám ảnh trên con đường nghệ thuật của cô. Nhưng mấy người các người hình như cũng không quá cảm kích, vậy thì bắt đầu đi.”
“Tính ra anh vẫn còn là một người đàn ông!”
“Nghệ Tuyền cố lên, dùng bài khó, trực tiếp hạ anh ta!”
“Lấy trình độ của Nghệ Tuyền căn bản không cần dùng bài khó. Anh ta cũng chỉ là một chân chạy vặt, trình độ khẳng định có hạn, tùy tiện đàn một khúc, là có thể giết chết anh ta trong vài giây.”
Lòng tin của Vương Nghệ Tuyền được phóng đại, nhìn Lâm Dật nói:
“Nếu như anh đã đáp ứng đấu đàn với tôi, vậy thì tôi có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?”
“Nếu như anh thua, thì hãy rời khỏi đây, không được kéo chân, làm hỏng bài biểu diễn của chúng tôi.”
“Nếu như cô thua thì sao?”
Ha ha...
Người chung quanh cười ha ha, thậm chí còn cười đến chảy cả nước mắt
“Người anh em, cậu đang nói cái gì vậy? Cậu cảm thấy mình có thể thắng được Nghệ Tuyền sao?”
“Nghệ Tuyền từ lúc năm tuổi đã bắt đầu tiếp xúc với đàn piano, cậu lúc năm tuổi, có khả năng ngay cả đàn piano là cái gì cũng không biết đi.”
“Chẳng lẽ các người không biết, trên thế giới này, có thứ gọi là thiên phú sao?”
“Thiên phú? Vậy ý của cậu thật ra là vậy sao.” Trương Bằng Phi nói:
“Cô Quách đã từng nói, Nghệ Tuyền là người có thiên phú tốt nhất trong tất cả học sinh của cô, chỉ cần cố gắng thì không đến mười năm thì trình độ đàn piano có thể vượt qua cô ấy. Cậu vậy mà ở chỗ này nói thiên phú? Có phải hay không muốn lòe người khác?”
“Ai...”
Lâm Dật bất đắc dĩ thở dài, “Vậy thì bắt đầu đi.”
“Anh không cần phải giả vờ thành bộ dáng bất đắc dĩ như vậy, kết quả cũng sẽ không thay đổi.”
Nói xong, Vương Nghệ Tuyền ngồi xuống ghế, “Tôi sẽ bắt đầu, anh chuẩn bị xong chưa?”
“Cô chuẩn bị tốt là được rồi, không cần quan tâm đến tôi.”
Vương Nghệ Tuyền khinh bỉ nhìn Lâm Dật, trong lòng oán thầm nói: “Tôi nhìn xem anh có thể giả bộ tới khi nào!”
Ngón tay mảnh khảnh rơi xuống trên phím đàn, truyền đến tiếng đinh đinh đông đông. Vương Nghệ Tuyền liền bắt đầu màn trình diễn của mình.
Vài giây sau, có người nghe được giai điệu của Vương Nghệ Tuyền.
“Là Big Fat Ham!”
“Phong cách jazz của New Orleans này, vẫn là có chút khó.”
“Mới bắt đầu đã đàn khúc nhạc mức độ này rồi, người tên Lâm Dật kia hẳn là sẽ không thể chống đỡ được.”
Đinh đinh đông đông...
Đúng lúc này, một tiếng đàn piano khác truyền đến, mọi người hoảng sợ phát hiện, tên Lâm Dật kia vậy mà đã bắt đầu biểu diễn!
Hơn nữa còn bắt đầu biểu diễn tại lúc Vương Nghệ Tuyền còn chưa kết thúc!
Điểm quan trọng nhất chính là, âm tiết và giai điệu hoàn toàn đồng nhất!
“Cái này, đây là tình huống gì vậy?”
“Cậu ta vậy mà lại đàn theo bài này? Mà một chút sai lầm cũng không có!”
Hai người lần lượt dừng tay, Vương Nghệ Tuyền có chút ngoài ý muốn nhìn Lâm Dật, không nghĩ tới anh ta thật sự có thể tiếp được bài này của mình!
Xem ra vẫn thật sự có tài.
Chỉ là bài này không tính là khó, anh ta có thể tiếp nhận cũng là điều bình thường.
Lúc này, ánh mắt của mọi người, đều rơi xuống trên người Lâm Dật.
Bây giờ đến lượt anh ta bắt đầu.
Tiếng đàn piano vang lên một lần nữa, mấy người Trương Bằng Phi dựng lỗ tai lên.
“Khúc nhạc này có chút quen tai!”
“Tôi biết rồi, là Silent Night - Đêm yên lặng!”
“Cái gì thế này, cũng quá đơn giản đi, ngay cả tuyển thủ nghiệp dư như tôi cũng có thể đàn được!”
“Tôi thật sự say rồi, trình độ này mà muốn so với Nghệ Tuyền sao?” Trương Bằng Phi cười nhạo nói: “Thật không biết anh ta đang nghĩ gì nữa.”
“Nhiều lắm là cũng chỉ là trình độ nhà trẻ, lại còn chế giễu giải quán quân của Nghệ Tuyền. Cô Quách lần này đúng là mã thất tiền đề (ngựa mất móng trước, ý chí vô tình phạm phải sai lầm), nhìn nhầm người rồi.”
“Không được ầm ĩ!” Vương Nghệ Tuyền trừng mắt, bỗng nhiên quát.
Tất cả mọi người không hiểu tại sao Vương Nghệ Tuyền lại kích động như vậy. Đây không phải chỉ là một bài Đêm yên lặng thôi sao, làm gì đến mức đó?
Nhưng sau khi Lâm Dật đánh xong khúc này, mọi người đã phát hiện ra chỗ khác biệt!
“Tuy rằng tôi không hiểu nhiều về đàn piano, nhưng cũng có thể nghe ra được, bản nhạc này hình như không phải là bản Đêm yên lặng bình thường.”
“Bản nhạc này dường như đã bị anh ta sửa đổi, thay đổi tiết tấu ở giữa. Bản Đêm yên lặng truyền thống có nhịp là 3/4, mà anh ta đã chèn thêm nhịp 4/4 vào phần giữa và phần cuối, còn bỏ thêm vào một thang âm jazz. Nhìn như là Đêm yên lặng, nhưng nói là một bản nhạc hoàn toàn mới thì cũng không sai!”
P/S: Giới thiệu truyện hay cùng thể loại: Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ
------
Dịch: MBMH Translate