Sau khi bình tĩnh phân tích, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Lâm Dật!
Ai cũng không nghĩ tới, anh ta vậy mà có thể đàn ra được một bản nhạc như vậy!
Trình độ nắm giữ này, cũng không phải là người mới học đi!
Nhưng lấy trình độ của Nghệ Tuyền thì để ứng phó cũng không khó lắm!
“Tới lượt của cô.” Lâm Dật nhàn nhạt nói.
“Nghệ Tuyền cố lên, chúng tôi coi trọng cô!” Trương Bằng Phi nói!
“Không phải cô cũng từng sửa khúc sao, muốn thắng anh ta là chuyện không thành vấn đề!”
Vương Nghệ Tuyền cau mày, cố gắng nhớ lại bản nhạc mà Lâm Dật vừa mới đàn, sau đó đặt tay lên trên phím đàn, bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Khoảng hai phút sau, Vương Nghệ Tuyền cũng hoàn thành bản Đêm yên lặng mà Lâm Dật đã sửa đổi.
Nhưng không có bất kỳ tiếng hoan hô nào.
“Hẳn là không cần nói nhiều, một phần nửa bài có đến bốn điểm sai sót, chắc là không cần tiếp tục so sánh nữa đâu nhỉ.”
Vẻ mặt Vương Nghệ Tuyền khẩn trương, có chút xấu hổ.
Trước khi bắt đầu, cô cũng không nghĩ tới rằng mình lại thua bởi một chân chạy vặt!
“Không tính!” Trương Bằng Phi nói!
“Ừm? Tại sao lại không tính?” Lâm Dật hỏi lại.
“Cậu đàn chính là bản nhạc mình sửa đổi, Nghệ Tuyền căn bản chưa từng nghe qua, cho dù có sai lầm, cũng không thể coi như cô ấy thua được!”
“Đúng, nhất định phải đàn những bản nhạc nổi tiếng thì mới tính, nếu không thì chính là chơi xấu!”
Lâm Dật cảm thấy bó tay rồi, người chơi xấu rõ ràng là các người.
“Được thôi, vậy thì đàn các đại tác phẩm nổi tiếng đi, tôi cũng không quan trọng vấn đề này.”
“Nghệ Tuyền, vừa rồi là anh ta đầu cơ trục lợi, cô có phạm sai lầm cũng là chuyện đương nhiên, lần này nhất định phải nắm lấy chỗ khó, không thể lại để cho anh ta có cơ hội nữa!”
“Tôi biết rồi!”
Vẻ mặt Vương Nghệ Tuyền vô cùng nghiêm túc.
Cơ hội mà các bạn học tranh thủ cho mình nhất định phải nắm chắc!
Sau khi trầm tư vài giây đồng hồ, Vương Nghệ Tuyền đem tay đặt lên trên phím đàn, bắt đầu trình diễn bản nhạc.
“Là The Crave!”
“Bản nhạc này rất khó, anh ta chắc sẽ nghe không hiểu!”
Tại thời điểm mà mọi người ở đây đang hưng phấn đến hoa tay múa chân, chợt phát hiện, bản nhạc đã thay đổi!
Theo đó The Crave biến thành The Finger Breraker!
“Vậy mà lại thay đổi giai điệu ở giữa, phong cách của cả hai loại nhạc này lại hoàn toàn không giống nhau.”
“Bản nhạc này tên tiếng Trung là 《 Đứt ngón 》. Bản nhạc đúng như tên gọi của nó, càng đàn về sau sẽ càng mang đến cho người đàn một loại cảm giác như muốn đứt ngón tay, độ khó không phải là mức mà The Crave có thể so sánh!”
“Nghệ Tuyền cũng quá lợi hại đi, thậm chí ngay bản nhạc dạng này cũng có thể đàn được! Bội phục bội phục!”
“Thì ra đây mới là tài nghệ thật sự của Nghệ Tuyền, khó trách cô Quách nói cô ấy là học sinh có thiên phú nhất, thật sự là không khoa trương chút nào!”
Nhưng mà!
Mọi người ở đây hưng phấn không thôi, thời điểm mà họ cho rằng Vương Nghệ Tuyền nhất định sẽ thắng thì bản nhạc lại thay đổi!
“Là, là Enduring Movement!”
“Lại là Enduring Movement của Andreyevich Rimsky - Korsakov!”
“Quá thần quá thần!”
Nhìn thấy Vương Nghệ Tuyền chỉ sau mấy phút ngắn ngủi đã đàn ra ba bài có độ khó cao, tất cả bạn học của cô đều nghẹn họng nhìn trân trối, cảm thấy xem vậy là đủ rồi!
Ba bản nhạc này, bản này so với bản kia lại càng khó hơn, nhất là hai bài sau, cho dù là bốn bàn tay đánh liên tục, đều vô cùng khó khăn, mà cô ấy lại có thể đàn xong tất cả!
Thật không hổ là tài nữ của Học viện Hí kịch!
Quả thực là mạnh vô địch!
Đàn xong ba bản nhạc, Vương Nghệ Tuyền dừng lại vài giây, cảm giác như đầu ngón tay của mình đã không còn nghe theo sự sai khiến của mình nữa.
“Tới lượt anh.”
Trên mặt Vương Nghệ Tuyền mang theo sự tự tin mạnh mẽ!
Ba bản nhạc này có độ khó cực cao, anh ta có thể đánh được một bản hoàn mỹ thì đã phải cám ơn trời đất rồi!
Muốn đánh được cả ba bản, phải nói là nằm mơ giữa ban ngày!
Với lại, chỉ cần anh ta đánh sai một âm tiết tại chỗ giao nhau, liền coi như anh ta thua!
Cho nên trận đấu đàn này, mình thắng chắc rồi!
“Chất lượng của ba bản nhạc này đúng là không tệ.” Lâm Dật nói.
“Không tệ?” Trương Bằng Phi khinh thường nói: “Có năng lực thì cậu đàn đi, ngồi nói suông như vậy thì có gì tài ba!”
“Gấp cái gì.”
Lâm Dật cũng không vội, đem tay đặt lên trên phím đàn bắt đầu trình diễn.
Giai điệu The Crave vang lên, cơ hồ đạt đến trình độ hoàn mỹ!
Hai tay của Vương Nghệ Tuyền nắm chặt, sắp đến chỗ giao nhau với khúc thứ hai rồi!
Cũng là chỗ dễ sai nhất!
Reng reng reng _ _
Điện thoại của Lâm Dật lại vang lên vào lúc này!
Mọi người đang đắm chìm trong bản nhạc, cũng vì đó mà cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới lúc này lại có người gọi điện thoại tới!
Đám người Trương Bằng Phi vô cùng vui vẻ, lúc này khiến cho anh ta phân tâm, như vậy thì rất có khả năng phạm sai lầm!
Nhưng mà!
Chuyện làm cho người kinh ngạc đã xảy ra!
Vương Nghệ Tuyền nhìn thấy, Lâm Dật lại cầm điện thoại di động lên!
Vậy mà lại không cúp máy!
Lại còn dùng tay còn lại để đánh đàn!
“Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Người gọi điện thoại tới cũng không phải ai khác, mà chính là Quách Nhị. Cô muốn hỏi Lâm Dật một chút xem tình hình bên này thế nào rồi.
“Thì là đang luyện đàn đây.”
“Chị cứ làm việc của chị đi.”
“Cái này không cần phải cảm tạ, cho tôi đánh giá năm sao là được rồi.”
Hàn huyên vài câu, Lâm Dật liền cúp điện thoại.
Mà lúc này đây, hai bản nhạc đằng sau cũng đều đã được đàn xong!
Tất cả mọi người đều choáng váng!
Một chân chạy vặt Mỹ Đoàn, lại có thể dùng một tay đàn The Finger Breraker và Enduring Movement một cách hoàn mỹ!
Mà tay kia còn đang tiếp điện thoại!
Một chút cũng không bị ảnh hưởng!
Phải biết rằng đây chính là bản nhạc dùng bốn tay đánh liên tục còn khó khăn a!
Tên này thật sự chỉ là một chân chạy vặt thôi sao?
“Thật xin lỗi, vừa rồi là cô giáo của mấy người gọi điện thoại tới, tôi sợ cô ấy có việc gấp tìm tôi nên phải tiếp điện thoại.” Lâm Dật cười nói:
“Hiện tại đến lượt tôi đúng không, đừng có gấp, bây giờ tôi liền đàn ngay.”
Đặt di động lại bên trong túi, Lâm Dật bắt đầu trình diễn!
“Đây là bản nhạc có độ khó đứng thứ tám trên thế giới 《 Concerto No.2 in B flat major》!”
Tại lúc mà mọi người ở đây đang kinh ngạc, bản nhạc lại thay đổi!
“Đây là bản nhạc có độ khó đứng thứ sáu 《 Memories of Norma 》!”
Đúng vào đúng lúc này, bản nhạc lại thay đổi!
“Đây là bài đứng thứ tư 《 Memories of Don Juan 》!”
“Đứng thứ hai 《 Bản hoà tấu piano số 2》!”
“Đứng thứ nhất 《 Bản hoà tấu piano số 3》!”
Đánh liên tiếp 5 bản, ngay cả Lâm Dật cũng có loại cảm giác thoải mái.
Nhưng mà, lấy trình độ của Lâm Dật chỉ có thể miễn cưỡng điều khiển 《 Concerto No.2 in B flat major》 và 《 Memories of Norma 》thôi.
Về phần mấy bài còn lại, chỉ có thể miễn cưỡng đàn ra. Nếu như đàn cả bài thì nhất định sẽ có tỳ vết.
Nhưng đơn giản vì đây là đấu đàn cho nên không cần đàn cả bài, bản thân mình cũng coi như là lách khéo.
“Tôi đã đàn xong, bây giờ tới lượt cô.” Lâm Dật nói.
Lúc này, hậu trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngây người như phỗng mà nhìn Lâm Dật.
Dường như linh hồn đã bị kéo đi.
“Anh, anh thật sự chỉ là một chân chạy vặt sao?” Vương Nghệ Tuyền cẩn thận dò hỏi.
“Tôi đúng là không mặc đồng phục, nhưng không đến mức phải nghi ngờ tôi như vậy chứ?”
“Nhưng anh chỉ là một chân chạy vặt, sao có thể đàn được nhiều bản piano cấp thế giới như vậy?”
“Chẳng lẽ có một số chuyện, chỉ có những người có điều kiện ưu việt như các người mới có thể làm được? Người nghèo thì không thể sao?” Lâm Dật nhàn nhạt nói:
“Hay là các người cảm thấy, người có tiền làm cái gì cũng được, còn người nghèo thì làm cái gì cũng sai?”
------
Dịch: MBMH Translate