“Không không không, chúng tôi không phải có ý đó.”
Mấy người Vương Nghệ Tuyền mặt đỏ tới tận mang tai, nhưng những kinh hãi trong lòng có thể nói là rất khó để có thể bình ổn lại.
Một chân chạy vặt lại có tài nghệ piano cao như vậy. Hình tượng này đã phá vỡ tam quan của cô.
Khó trách cô Quách lại tìm anh ta đến, thì ra là đã biết rõ trình độ của anh ta!
“Thật xin lỗi, tôi không nên nói những lời đó, hi vọng ngài không chấp nhặt với tôi.”
Vương Nghệ Tuyền hướng Lâm Dật cúi đầu, cảm thấy xấu hổ đối với hành vi của mình.
“Tôi, chúng tôi cũng xin lỗi ngài.”
Trương Bằng Phi cũng cúi đầu tạ lỗi với Lâm Dật, cảnh tượng có chút hùng vĩ.
“Tôi cũng không có nhỏ mọn như vậy, sẽ không tức giận bởi vì chút chuyện nhỏ này.” Lâm Dật nhàn nhạt nói:
“Nhưng những thứ như âm nhạc, là để thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, những người có lòng dạ nhỏ mọn thì sẽ không thể biểu diễn âm nhạc tốt được.”
“Chúng tôi đã biết.”
“Vậy cứ như vậy đi, các người cũng không cần quan tâm đến tôi nữa. Tôi chỉ là một chân chạy, lát nữa sẽ biểu diễn thật tốt, không cần thiết phải vây quanh tôi như vậy đâu.”
“Ừm.”
Mấy người Vương Nghệ Tuyền cầm nhạc cụ của mình, bắt đầu luyện tập và điều chỉnh lần cuối.
Mà lần này, sau khi được Lâm Dật chỉ điểm, mấy người phát hiện, loại cảm giác tùy ý diễn tấu kia đã trở về.
Lúc này, Quách Nhị đi giày cao gót, đi vào từ bên ngoài.
Lâm Dật phát hiện, tuy rằng cách ăn mặc không thay đổi, nhưng trên mặt đã trang điểm nhàn nhạt, hình như nhìn càng trẻ hơn.
“Buổi trình diễn sẽ lập tức bắt đầu, chuẩn bị thế nào rồi? Có hồi hộp không?” Quách Nhị đi đến trước mặt Lâm Dật, cười hỏi.
“Chỉ là một buổi diễn tấu nhỏ mà thôi, có cái gì mà phải khẩn trương.”
“Cô Quách, anh Lâm quá lợi hại, để cho em đàn cùng anh ấy, em sợ không theo kịp tiết tấu.” Vương Nghệ Tuyền nói.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, mới vừa rồi không phải còn ghét bỏ người ta là chân chạy vặt sao. Biểu diễn còn chưa bắt đầu, sao lại chịu phục rồi?”
“Em mới vừa rồi đã đấu đàn với anh Lâm, sau đó thua đến thương tích đầy mình, thực sự quá lợi hại.”
“Hiện tại đã biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên rồi chứ?” Quách Nhị cười hỏi.
Đây là học sinh tâm đắc nhất của mình, có thiên phú, nhưng Quách Nhị vẫn luôn sợ cô kiêu ngạo tự mãn.
Hiện tại tốt rồi, nhìn thấy Lâm Dật, ngạo khí và góc cạnh của cô đoán chừng đã bị san bằng.
“Ừm, anh Lâm thất sự rất lợi hại, thật sự so không lại.”
“Hơn nữa người ta là tự học, chưa từng nhận được sự hướng hướng dẫn chuyên môn nào.”
Tê _ _
“Kỹ năng đàn piano của anh Lâm, đều là tự học sao?!”
Mấy người nghe nói như vậy, đều cảm thấy thật không thể tin nổi!
Tự học đàn piano đã có thể đạt tới trình độ này, nếu như có giáo viên chuyên nghiệp hướng dẫn thì trình độ của anh ta chẳng phải là sẽ càng cao sao?!
Đây cũng quá đả kích người khác rồi.
“Đương nhiên, nếu như cậu ta thật sự có tiền học đàn piano, sao có thể đi làm chân chạy được.”
Mấy người Vương Nghệ Tuyền gật gật đầu, thì ra là chuyện như vậy.
Nhưng lấy giá trị nhan sắc và tài năng của anh ta, ra ngoài làm chân chạy vặt, thật sự là nhân tài không được trọng dụng.
“Được rồi, dừng việc cảm thán tại đây đi. Mấy em cố gắng chuẩn bị một chút, buổi biểu diễn lập tức sẽ bắt đầu.” Quách Nhị nói:
“Cô vừa mới đi ra ngoài nhìn một chút, có tới hai mươi mấy lãnh đạo công ty truyền thông tới, có thể sớm ký được hợp đồng hay không vậy thì phải xem các em rồi.”
“Đã biết, thưa cô.”
Căn dặn hết mấy người Vương Nghệ Tuyền, Quách Nhị lại đi tới trước mặt Lâm Dật.
“Trước sân khấu còn có rất nhiều chuyện, tôi cũng không thể ở đây giúp cậu được, đến lúc đó biểu hiện tốt một chút, nói không chừng sẽ có người của công ty truyền thông nhìn trúng tài hoa của cậu. Như vậy cậu cũng không cần phải làm chân chạy nữa.”
“Cám ơn ý tốt của chị, tôi rất cảm kích.”
“Vậy được, làm như thế nào thì cậu tự quyết định, tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi.”
Quách Nhị là chỉ huy của buổi biểu diễn này, còn phải bận chuyện của mình, sau khi dặn dò vài câu, liền quay người rời đi.
Lâm Dật nhàn rỗi nhàm chán, đi ra khỏi hậu trường, chuẩn bị đi hít thở không khí một chút.
Trên bậc thang bên ngoài hội trường, Lâm Dật cầm điện thoại lên, lần lượt gọi điện thoại cho Hà Viện Viện và Trương Tùng, hỏi thăm tiến độ bên phía Cisco.
Mọi chuyện phát triển đều trong dự tính của mình.
Đơn hàng của Trương Tùng dường như đã bị đình trệ, tiến độ vô cùng chậm chạp, có thể giao hàng đúng hạn hay không, tựa hồ cũng là một vấn đề.
Nhưng ở một bên khác, tình huống lại hoàn toàn ngược lại.
Trong báo cáo của Hà Viện Viện, sau khi thanh toán 500 triệu tiền đặt cọc, Cisco đối với đơn đặt hàng của Didi liền có thái độ tín nhiệm tuyệt đối.
Không chỉ tăng giờ làm việc sản xuất, thậm chí còn xây dựng thêm phòng sản xuất.
Lâm Dật âm thầm đánh giá một chút, chiếu theo tiến độ này, khoản thanh toán trước 500 triệu này, không bao lâu nữa sẽ bị Cisco xài hết.
Muốn hoàn thành đơn hàng 2,5 tỷ này, dựa vào những chi phí kia là chuyện không có khả năng!
Lâm Dật sờ sờ cằm, vấn đề như vậy, sếp của bọn họ chắc cũng sẽ hiểu ý.
Chắc hẳn rất nhanh thôi sẽ phải đi tìm kiếm vốn đầu tư, đây là con đường lớn hiệu quả nhất.
Nghĩ đến chuyện này, Lâm Dật lại gọi điện thoại cho Hà Viện Viện, để cho cô ấy và Kỳ Hiển Chiêu, cẩn thận lưu ý đến việc đầu tư của Cisco một chút.
Trên thực tế, chuyện này không tạo được bất kỳ ảnh hưởng nào đối với toàn bộ kế hoạch. Nhưng nếu như có thể thông qua việc này, có thể vạch trần người đứng sau Cisco, thì đây chính là niềm vui ngoài ý muốn.
“Là anh sao?!”
Ngay tại lúc Lâm Dật đang suy nghĩ làm sao để đi vòng qua Cisco, chợt nghe có tiếng người nói chuyện.
Nhìn lại thì thấy một người phụ nữ trung niên, ăn mặc thời thượng, hình như là một người biểu diễn của buổi hòa nhạc.
Mà người nói chuyện cũng không phải là ai khác, chính là đồng nghiệp của Quách Nhị, Từ Sương.
Nghiêm túc mà nói, lúc đi đón Quách Nhị, hai người từng có gặp mặt một lần.
Chỉ là Lâm Dật không xem Từ Sương ra gì, cũng không quan tâm lắm, cho nên không nhận ra cô ấy là ai.
“Cô là?”
“Tôi là đồng nghiệp của Quách Nhị.” Từ Sương nói: “Cô ấy là chỉ huy của buổi hòa nhạc này, còn tôi phụ trách điều phối.”
“Xin chào.” Lâm Dật gật gật đầu, xem như đáp lại.
“Cậu đây là đang chờ cô Quách sao?”
“Không phải.” Lâm Dật nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ tham gia biểu diễn.”
“Biểu diễn?!”
Từ Sương sửng sốt một hồi lâu, có chút không kịp phản ứng.
Vừa rồi lúc ở cổng trường học, Quách Nhị đã nói qua là sẽ tìm một chân chạy vặt, chẳng lẽ lại là cậu ta?
Không có khả năng đi, sao có thể lái siêu xe?
Nghiệp vụ mới sao?
“Tôi có nghe cô Quách nói, cô ấy tìm một chân chạy vặt tới, cậu là...” Từ Sương thử thăm dò hỏi.
“Tôi chính là chân chạy đó, chẳng lẽ không giống sao?”
Từ Sương cảm thấy hỗn độn, chuyện này là thế nào đây?
Thật sự là chân chạy vặt sao?
“Tướng mạo của cậu thật sự là không quá giống.” Từ Sương ngoài cười nhưng trong không cười mà nói.
“Cô đúng là người thẳng thắn.”
Ánh mắt Từ Sương di chuyển vòng quanh, cố nặn ra vẻ tươi cười nói:
“Tôi còn bận những chuyện khác, trước hết xin lỗi không tiếp cậu được, rất chờ mong màn biểu diễn của cậu.”
“Được.”
Hai người không trò chuyện nhiều, Từ Sương về tới hậu trường, nhìn thấy học sinh đều đã chuẩn bị, nói:
“Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi, thưa cô Từ.”
“Người đều đã đến đủ rồi chứ, dựa theo vị trí của mình, chuẩn bị lên đài.”
“Chờ một chút cô Từ, Lâm Dật còn chưa trở lại.” Vương Nghệ Tuyền nói.
“Lâm Dật? Ai vậy?”
“Anh ấy là người mà cô Quách tìm tới để thay thế Tinh Tinh, hôm nay sẽ diễn chung với chúng ta.”
“Chính là chân chạy vặt kia sao?”
Vương Nghệ Tuyền cười hắc hắc, “Cô Từ, anh ấy mặc dù là một chân chạy vặt, nhưng lại không phải là chân chạy bình thường đâu.”
“Đúng đúng đúng, trình độ đàn piano của cậu ấy vô cùng cao, ngay cả Nghệ Tuyền cũng thua cậu ta.” Trương Bằng Phi nói.
“Em nói cái gì? Nghệ Tuyền vậy mà lại bại bởi một chân chạy vặt sao?”
Từ Sương trừng mắt, có chút không thể tin được.
Trình độ của Nghệ Tuyền có thể nói là rõ như ban ngày, người bình thường không phải là đối thủ của cô ấy, mà trong đồng lứa cũng gần như là không ai có thể so sánh được!
Người nam nhân bên ngoài kia chỉ là một chân chạy vặt, sao có thể lợi hại hơn cô ấy được?!
“Cô Từ, em thật sự đã thua anh ấy.” Vương Nghệ Tuyền nói: “Anh ấy cũng không giống những chân chạy vặt khác.”
“Lúc đầu em cũng rất buồn bực, trường hợp quan trọng như vậy mà không hiểu sao cô Quách lại muốn tìm một chân chạy vặt đến. Lúc sau em mới biết được, người ta thật sự có trình độ này, em thật sự bội phục.” Trương Bằng Phi nói.
Từ Sương nhăn mày, cảm thấy việc này không giống như những gì mà mình tưởng tượng.
Chân chạy vặt bên ngoài kia, có lẽ thật sự có chút trình độ.
Bản thân mình vẫn luôn chờ hắn ta phạm sai lầm để kéo Quách Nhị xuống nước. Hiện tại xem ra, việc này hình như không có khả năng.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Từ Sương híp lại, trong lòng oán thầm nói:
“Vậy thì chỉ có thể tìm biện pháp khác thôi!”
------
Dịch: MBMH Translate