Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 220 - Chương 218. Anh Ấy Còn Có Thể Chơi Cello?

Chương 218. Anh Ấy Còn Có Thể Chơi Cello?
Chương 218. Anh Ấy Còn Có Thể Chơi Cello?

“Các em lên sân khấu trước đi.” Từ Sương nói với đám người Vương Nghệ Tuyền:

“Cô vừa rồi ở bên ngoài, hình như nhìn thấy cậu ấy, hiện tại sẽ đi qua đó để tìm, lát nữa sẽ tụ họp với các em.”

“Đã rõ, thưa cô Từ.”

Mọi người hô lên một tiếng, sau đó ào ào đi lên trước sân khấu.

Cùng lúc đó, Từ Sương đi từ hậu trường ra ngoài, tìm thấy Lâm Dật đang ngồi bên ngoài.

“Lâm tiên sinh, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.”

“Vậy được, tôi bây giờ sẽ chuẩn bị lên sân khấu.”

Lâm Dật đứng dậy rời đi, Từ Sương gọi anh lại từ phía sau.

“Lâm tiên sinh chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”

“Chuyện là như thế này.” Từ Sương bình tĩnh nói:

“Vừa rồi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, trong dàn nhạc có một tay cello cũng đột nhiên không có cách nào tham gia biểu diễn, cho nên tiếp theo phải nhờ cậu đảm nhiệm vị trí cello.”

“Để cho tôi kéo đàn cello sao?”

Lâm Dật có chút không ngờ tới, tại thời khắc mấu chốt này, Quách Nhị lại đưa ra điều chỉnh như vậy.

Nhưng chị ấy làm sao mà biết được mình có thể chơi cello hay không?

Hình như cho tới bây giờ mình chưa từng bại lộ kỹ năng trên phương diện này thì phải.

“Nếu như tôi chơi cello, vậy thì bên phía đàn piano sẽ do người nào phụ trách?”

“Để một mình Nghệ Tuyền phụ trách là được, tuy rằng sẽ có chút khó khăn, nhưng vấn đề cũng không lớn.” Từ Sương nói:

“Nếu như trong buổi biểu diễn tồng thể thiếu mất một tay cello thì sẽ tạo ảnh hưởng trí mạng đối với hiệu quả bài biểu diễn. Nếu không thì hai người chúng tôi cũng sẽ không đưa ra quyết định như vậy, hiện tại chỉ có thể nhờ cậu.”

Suy nghĩ của Từ Sương vô cùng đơn giản.

Lâm Dật biết đàn piano, nhưng chưa chắc cũng có thể nắm giữ thuần thục các loại nhạc cụ còn lại.

Cho nên lúc lên sân khấu biểu diễn nhất định sẽ phạm sai lầm, ảnh hưởng tới chất lượng bài diễn.

Đến lúc đó, lãnh đạo trường học nhất định sẽ giận tím mặt.

Cho dù mình có trách nhiệm, thì cũng có thể đẩy đi một cách sạch sẽ.

Bởi vì chân chạy vặt này là do Quách Nhị tìm tới, bản thân mình sợ hắn ta làm ảnh hưởng tới hiệu quả biểu diễn, cho nên mới đưa ra quyết định như vậy.

Cho nên trách nhiệm lớn nhất sẽ rơi xuống trên người Quách Nhị.

Còn mình cũng chỉ là vì suy nghĩ cho toàn cục mà thôi.

“Tôi thì không sao cả, chỉ cần có thể đánh giá năm sao cho tôi là được.”

“Đó là điều đương nhiên.” Từ Sương cười ha hả nói.

Sau đó, Từ Sương đem cho Lâm Dật một cây cello, để cho anh dùng trong lúc biểu diễn.

Cùng lúc đó, hội trường đã chật kín không còn chỗ ngồi.

Hàng phía trước là một đoàn hợp xướng nước ngoài, tuổi của các thành viên trong nhóm không khác nhóm người Vương Nghệ Tuyền là mấy.

Mà người tại những vị trí khác, phần lớn đều âu phục giày da chỉnh tề, đang chờ đợi buổi hòa nhạc bắt đầu.

Lúc này, Quách Nhị và đám người Vương Nghệ Tuyền đã đứng ở trên sân khấu, đã chuẩn bị gần như xong xuôi.

Trên sân khấu, Quách Nhị nhìn bốn phía một hồi lâu, lại không thấy bóng dáng Lâm Dật đâu cả, không khỏi nhăn mày, sinh ra một loại dự cảm xấu.

“Nghệ Tuyền, em có thấy Lâm Dật đâu không, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, sao không thấy cậu ấy đâu hết?”

“Chuyện này em cũng không biết.” Vương Nghệ Tuyền cũng đang nhìn bốn phía.

“Vừa rồi lúc chúng em ở phía sau sân khấu, cô Từ có tới, nói rằng cô ấy nhìn thấy Lâm Dật ở bên ngoài. Cô ấy nói sẽ đi thông báo cho anh ấy lên sân khấu biểu diễn, lẽ ra phải đến rồi, sao giờ vẫn còn không thấy bóng dáng?”

Vẻ mặt của Quách Nhị cũng không tốt lắm, hai người vẫn luôn không hợp nhau. Cô rất sợ Từ Sương sẽ giở trò đối với chuyện này.

Bản thân mình thì không sao, nhưng nếu làm chậm trễ tiền đồ của những học sinh này thì đúng là chuyện lớn.

Đúng lúc này, bên tai Quách Nhị truyền đến tiếng nói chuyện kéo cô trở về.

“Cô Quách, toàn bộ đã chuẩn bị hoàn tất, còn một phút là buổi biểu diễn sẽ bắt đầu.”

“Được, tôi đã biết.”

Vẻ mặt Quách Nhị lo lắng, bởi vì phải biểu diễn nên điện thoại di động đều đặt ở nơi khác, lúc này muốn liên lạc với Lâm Dật là chuyện không có khả năng.

“Cô Quách, anh Lâm đã tới, nhưng mà anh ấy...”

Ngay tại lúc Quách Nhị đang trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chợt nghe Vương Nghệ Tuyền nói.

Ánh mắt của cô nhìn qua, ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Dật lại cầm một cây cello đi tới!

Mọi người đều cảm thấy mông lung, trình độ đàn piano của Lâm Dật bọn họ đều biết, nhưng hiện tại cậu ấy lại kéo đàn cello. Đây không phải trò đùa, đúng là hoàn toàn là phung phí của trời mà!

Lâm Dật ngược lại cũng không có nghĩ nhiều như vậy, ngồi xuống vị trí mà Từ Sương sắp xếp cho mình.

Mà người bên cạnh anh ấy, chính là Trương Bằng Phi.

“Anh Lâm, sao anh lại đàn cello rồi?”

“Cô Quách của mấy người nói, có một tay cello không tới được, cho nên để cho tôi tới thay thế một chút. Về phần đàn piano sẽ do một mình Vương Nghệ Tuyền phụ trách.”

“Sao?”

Trương Bằng Phi nhìn bốn phía một chút, hoài nghi nói:

“Người cũng không ít mà, đều ở chỗ này đây, ngược lại nếu như thêm anh vào thì tổng thể sẽ có chút không hài hòa.”

“Có không ít người?” Điều này khiến cho Lâm Dật cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Người phụ nữ tên Từ Sương kia đang làm cái cọng lông gì vậy?

Ngay cả loại trò hề cũng dám dùng?

Chẳng lẽ cô ta không biết buổi diễn này rất quan trọng đối với học sinh ở đây sao?

Những người khác hai mặt nhìn nhau, đều đưa ánh mắt đến trên người Quách Nhị.

Bọn họ muốn biết bây giờ nên làm gì.

Lấy trình độ của Lâm Dật thì muốn ứng phó buổi hòa nhạc cấp bậc này đương nhiên là dư dả.

Nhưng bây giờ, cậu ấy lại cầm một cây cello lên, chuyện đùa gì thế này.

Cho dù một người có lợi hại đi chăng nữa, cũng không có khả năng tinh thông hai loại nhạc cụ đi!

Nếu như để để cậu ấy kéo cello, như vậy buổi hòa nhạc này đành phải dẹp bỏ!

Thân thể Quách Nhị phát run, nhưng ở thời điểm này, chỉ có thể lựa chọn đem sự tức giận nghẹn lại trong bụng!

Lát nữa sẽ tìm Từ Sương tính sổ!

“Cô Quách, làm sao bây giờ, để anh Lâm kéo cello, chuyện này không thể hồ nháo như vậy được, căn bản không thể được.” Vương Nghệ Tuyền nói.

“Đừng có gấp, buổi hòa nhạc còn chưa bắt đầu, còn có cơ hội cứu vãn.” Quách Nhị nói: “Cô sẽ đi nói rõ tình huống một chút, sửa đổi lại vị trí của Lâm Dật.”

“Vâng.”

Nhưng mà, ngay tại lúc Quách Nhị xoay người, âm nhạc vang lên khắp thính phòng.

“Xin mời mọi người thưởng thức bản giao hưởng 《 Scherzo in G flat major 》, đơn vị biểu diễn - dàn nhạc giao hưởng của Học viện Hí kịch Trung Hải.”

Giọng nói trên đài phát thanh khiến cho mấy người Quách Nhị và Vương Nghệ Tuyền lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.

Còn chưa kịp điều chỉnh vị trí, sao lại bắt đầu rồi!

Nên làm gì bây giờ?!

Ba ba ba _ _

Sau khi giọng nói giới thiệu chương trình rơi xuống, tiếng vỗ tay vang lên như mưa.

Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn người trên sân khấu, chờ đợi màn trình diễn của bọn họ.

Nhưng người trên sân khấu lại luống cuống, thậm chí ngay cả Quách Nhị cũng giống như vậy!

Lâm Dật căn bản không biết đàn cello, tiết mục này làm sao để diễn đây?!

Trong trường hợp này, chỉ cần phạm phải một chút sai lầm, kết quả cuối cùng sẽ là trí mạng!

Nhưng mà!

Đúng lúc này!

m thanh đàn cello vang lên, phảng phất như âm thanh của tự nhiên, quanh quẩn khắp toàn bộ phòng hòa nhạc.

“Là Lâm Dật!”

Nhìn thấy Lâm Dật kéo cello, khúc nhạc uyển chuyển du dương, mang đậm chất cổ điển, Quách Nhị kinh ngạc không thôi!

Mà mấy người Vương Nghệ Tuyền cũng đều cảm thấy kinh ngạc!

Anh ấy vậy mà còn biết kéo đàn cello?!

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 218.
Bình Luận (0)
Comment