Cây đàn Cello ở trên tay Lâm Dật dường như được ban cho sự sống vậy.
Dư âm vang vọng mãi chưa dừng, hình như có phép màu làm lay động tâm hồn của người khác.
Mà vào giờ phút này, tất cả mọi người ở đó đều chú ý tới cậu sinh viên đang mở đầu màn trình diễn kia.
Thậm chí có một số phụ nữ đã bắt đầu xì xào bàn tán.
Ở hậu trường của phòng hòa nhạc, một người đàn ông tóc dài vẫn luôn nhìn chăm chú vào Lâm Dật, cảm thấy có hơi quen mắt.
Người đàn ông tóc dài này tên là Phan Văn, là người tìm kiếm ngôi sao có thâm niên trong giới giải trí.
Trước đây, khi Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đang đi dạo siêu thị đã từng gặp ông ta.
"Anh đang nhìn gì thế? Anh biết người trên sân khấu à?"
Người vừa nói là người phụ nữ bên cạnh Phan Văn. Cô ta tên là Dương Văn Nghệ, là giám đốc truyền thông Bác Viễn.
"Tôi thấy người này khá quen mắt nhưng có lẽ là nhìn nhầm thôi. Với thân phận của cậu ta không thể tới chỗ này được."
"Tôi lại cảm thấy nam sinh kia không tệ, anh để ý nhiều một chút, tôi muốn ký hợp đồng với cậu ta."
"Tôi biết rồi Dương tổng."
Cùng lúc đó, Quách Nhị trên sân khấu cầm gậy chỉ huy bắt đầu màn diễn tấu tiếp theo.
Nếu lúc này bọn họ không theo vào, buổi hòa nhạc này lại thành màn độc tấu của Lâm Dật mất.
Thấy Quách Nhị cầm lấy gậy chỉ huy, Lâm Dật xem như đã yên tâm.
Nếu các cô còn không theo vào, tôi sẽ đàn hết cả bản nhạc này mất.
Theo Lâm Dật dẫn dắt, những người khác trong dàn nhạc cũng bắt đầu phần diễn tấu của mình, động tác như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, lưu loát, tiến vào trạng thái tốt nhất!
Lúc này, Từ Sương đứng ở phía sau sân khấu đang trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả những điều này.
Thậm chí cô ta cảm giác không dám tin vào tai mình.
Người tên là Lâm Dật kia không phải là một chạy chân à? Sao anh ta có thể thành thạo đàn piano và đàn Cello?
Quách Nhị kiếm đâu ra tên biến thái này vậy?
Nhìn dáng vẻ Lâm Dật diễn tấu đàn Cello, Quách Nhị tin tưởng cậu thanh niên đẹp trai khí thế kia tuyệt đối là một thiên tài trong các thiên tài!
Thật sự quá lợi hại!
Hơn một giờ sau, buổi diễn tấu kết thúc.
Trong buổi diễn tấu này, Quách Nhị phát hiện Lâm Dật dùng tài năng tuyệt vời của anh dẫn dắt tiết tấu của cả màn trình diễn.
Nếu không có anh, người khác không thể phát huy vượt quá trình độ như vậy được.
Chính sự hiện hữu của anh đã che đi thiếu sót của những người khác trong dàn nhạc, bất giác tôn lên ưu điểm của mỗi người trong bọn họ!
Mà đáng quý nhất là trong lúc diễn tấu, Lâm Dật luôn ngừng lộ ra tài năng của mình vào lúc quan trọng nhất, nhường chỗ cho người khác tỏa sáng, không tranh không đoạt, đây cũng là điểm mấu chốt nhất để cả buổi biểu diễn được thành công!
Thậm chí cô ta có thể nói, nếu không có Lâm Dật…
Buổi trình diễn này không thể đạt được tình trạng hoàn mỹ như vậy.
Vào lúc quan trọng nhất, cậu thanh niên này luôn khiến người ta ngạc nhiên, sợ rằng nói anh là thiên tài cũng không thể hình dùng hết tài năng của anh!
Tiếng tiếng vỗ tay vang lên như sấm trong khắp phòng hòa nhạc.
Thậm chí mọi người ở đây còn kích động đến mức đứng dậy vỗ tay.
Có thể nói màn trình diễn này hoàn hảo!
Quách Nhị xoay người, dẫn theo các sinh viên của mình cung kính cúi chào các khán giả ở phía dưới để gửi lời cảm ơn, sau đó quay vào phía sau sân khấu.
"Anh Lâm thật tuyệt!"
Trương Bằng Phi ôm lấy Lâm Dật, hận không thể hôn lên mặt anh!
"Anh Lâm, anh cũng quá giấu tài rồi. Anh không chỉ đàn dương cầm giỏi, trình độ đàn Cello cũng thật lợi hại. Nếu không nhờ anh dẫn dắt tiết tấu, căn bản sẽ không đạt được hiệu quả tốt như vậy."
"Em phục rồi, phục thật rồi, anh thật sự là thiên tài."
Mọi người đều khen ngợi làm Lâm Dật ngượng ngùng.
"Tôi chỉ làm chuyện nên làm thôi. Buổi trình diễn có thể đạt được hiệu quả như vậy cũng không thể thiếu được sự cố gắng của bản thân mọi người."
"Anh Lâm đừng khiêm tốn nữa, tóm lại một câu trâu bò là xong rồi."
Lâm Dật khẽ cười, nói với Quách Nhị: "Nói thật, nếu tôi ra đàn dương cầm thì hiệu quả trình diễn có thể sẽ tốt hơn, nhưng có một người tên là Từ Sương bảo tôi đi kéo đàn Cello, hơn nữa còn nói là ý của chị. Chuyện sau đó, chị tự xử lý nhé."
Quách Nhị gật đầu: “Tôi sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này."
"Đây là việc riêng của các chị, tôi sẽ không dính vào nữa." Lâm Dật nói: "Cô đừng quên đánh giá năm sao của tôi đấy."
"Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không quên đâu."
"Vậy tôi đi trước đây."
Lâm Dật đánh tiếng chào rồi xoay người rời đi, nhưng lại thấy một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi tới hậu trường.
Mà người này chính là Dương Văn Nghệ.
"Cô là?"
Nhìn người phụ nữ bước vào, Quách Nhị hỏi.
"Cô Quách, chào cô, tôi tự giới thiệu, tôi là giám đốc Dương Văn Nghệ của truyền thông Bác Viễn, chủ tịch Dương Quảng Binh là ba tôi."
Không ngờ lại là giám đốc truyền thông Bác Viễn!
Chức vụ của Dương Văn Nghệ làm các sinh viên có mặt ở hiện trường đều kinh ngạc.
Bọn họ đều là sinh viên của Học Viện Hí kịch, truyền thông Bác Viễn có tiếng tăm lừng lẫy tất nhiên như sấm đánh bên tai.
Ở trong cả Trung Hải, truyền thông Bác Viễn chính là top 3 công ty giải trí. Nếu sau này bọn họ có thể vào công ty này, tương đương với nửa bước tiến vào giới giải trí rồi.
"Truyền thông Bác Viễn à?"
Lâm Dật nói nhỏ một câu, cảm giác cái tên này hơi quen tai.
Anh rất nhanh đã nhớ ra, lần trước anh và Kỷ Khuynh Nhan đi dạo siêu thị đã gặp được một người tên là Phan lão tam.
Hình như anh ta chính là người của truyền thông Bác Viễn.
"Chào cô."
Quách Nhị bắt tay Dương Văn Nghệ. Sau khi chào hỏi sơ qua, cô ta nói:
"Cô Quách, lần này tôi tới đây chỉ nói ngắn gọn thôi. Tôi thấy người đàn Cello của trường cô không tệ, cô có thể cho tôi một cơ hội nói chuyện với cậu ta được không?"
Mọi người hiểu được mục đích Dương Văn Nghệ đến đây. Chắc cô ta thấy hứng thú trước màn biểu diễn tuyệt vời của Lâm Dật.
"Cô không có cơ hội đâu."
Lâm Dật thuận miệng nói: "Tôi thấy những người khác trình diễn cũng không tệ, không cần thiết phải bỏ công sức vào tôi."
Dương Văn Nghệ hơi sửng sốt, không ngờ Lâm Dật sẽ từ chối dứt khoát như vậy.
Chẳng phải những sinh viên của Học Viện Hí kịch đều hy vọng được vào giới giải trí sao? Cơ hội tốt như vậy đang ở ngay trước mắt, lẽ nào cậu ta lại chẳng hề có hứng thú gì?
Vậy thì quá khác người rồi!
"Cô Quách, lẽ nào sinh viên của cô không có hứng thú với giới giải trí sao?" Dương Văn Nghệ dò hỏi.
"Dương tổng, ở đây không có người ngoài nên tôi cũng không giấu gì cô." Quách Nhị lúng túng cười nói:
"Lâm Dật không phải là sinh viên của trường chúng tôi. Bởi vì sinh viên của tôi bị ốm nên vắng mặt trong buổi trình diễn hôm nay, tôi tìm cậu ta tới thay."
Dương Văn Nghệ gật đầu: “Hóa ra là vậy. Thế thân phận thực sự của cậu ta là?"
"Shipper của Mỹ Đoàn."
"Hả?"
Dương Văn Nghệ kinh ngạc lại đầy hứng thú.
"Cô Quách nói gì? Cậu ta là một chân chạy vặt à?"
Quách Nhị mỉm cười gật đầu. Cô ta đã đoán được Dương Văn Nghệ sẽ có vẻ mặt này.
"Đúng là chân chạy vặt."
Dương Văn Nghệ có chút dở khóc dở cười.
"Người có tài như vậy lại đi làm chân chạy vặt, đúng là nhân tài không được trọng dụng."
"Thật ra tôi cũng nghĩ vậy." Quách Nhị nói: "Thậm chí tôi còn muốn mời cậu ta tới trường học dạy nhưng bị cậu ta từ chối."
"Lý do cậu ta từ chối là gì?"
"Cậu ta nói là thích tự do."
Dương Văn Nghệ cười ra tiếng. Cậu thanh niên này còn rất cá tính đấy.
"Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước đây."
Lâm Dật thay trang phục trình diễn và lên tiếng chào, chuẩn bị ra ngoài.
Thấy Lâm Dật đi, Dương Văn Nghệ cũng không ở lại, đi cùng anh luôn.
"Cậu Lâm, xin dừng bước."
Lâm Dật vừa từ sau sân khấu đi ra, nghe được Dương Văn Nghệ gọi ầm ĩ đành dừng lại.
"Cô còn chuyện gì sao? Không phải tôi đã nói với cô là tôi không có hứng thú với giới giải trí à?"
"Tôi không phải muốn bảo cậu vào giới giải trí. Tôi có chuyện khác muốn nói với cậu." Dương Văn Nghệ vừa cười vừa nói.
"Chuyện gì?"
Dương Văn Nghệ vuốt tóc nói: “Hai trăm nghìn một tháng, sau này cậu theo tôi đi."
------
Dịch: MBMH Translate