Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 222 - Chương 220. Hoạt Động Hai Đường Của Cisco

Chương 220. Hoạt Động Hai Đường Của Cisco
Chương 220. Hoạt Động Hai Đường Của Cisco

"Cô muốn bao nuôi tôi?"

"Không sai, chính là ý này." Dương Văn Nghệ nói rất trắng trợn:

"Thật ra tôi mời cậu tới truyền thông Bác Viễn ngoài vì tài năng của cậu, còn nhìn trúng giá trị nhan sắc của cậu. Cậu có muốn suy nghĩ kỹ lại không?"

Lâm Dật cười: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp người nói chuyện thẳng thắn như vậy, thật sự làm tôi cũng thấy ngại."

"Chuyện này có gì đâu, giới giải trí là vậy mà." Dương Văn Nghệ nói.

"Tôi không ngại nói cho cậu biết, trong các sinh viên luyện tập trẻ tuổi ở công ty chúng tôi chẳng có ai mà tôi chưa chấm mút qua. Chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, bọn họ đều sẽ ngoan ngoãn tới khách sạn chờ tôi. Cậu là người đầu tiên để tôi phải chủ động thế này đấy."

"Cô nghĩ xem, người có giá trị nhan sắc như tôi, liệu hai trăm nghìn một tháng có hơi ít không?"

"Tôi đã biết mà, làm gì có người thật sự thích tự do, chỉ là tiền chưa đủ thôi." Dương Văn Nghệ tự tin nói.

"Thế này đi, tôi cho cậu bốn trăm nghìn một tháng, còn có thể thu xếp cho cậu tới làm việc ở truyền thông Bác Viễn. Lúc tôi không có mặt, cậu qua lại với các diễn viên nữ khác thế nào, tôi đều không quan tâm."

Lâm Dật vừa cười vừa nói: "Với bốn trăm nghìn tiền lương này của cô còn chưa đủ cho tôi đi bảo dưỡng xe một lần đâu. Cô lăn được bao xa thì lăn đi, đừng đứng đây cho thêm mất mặt xấu hổ."

Dương Văn Nghệ giận dữ: “Cậu dám nói chuyện với tôi như vậy à?"

"Tôi nói vậy đã là rất khách sáo rồi."

"Cậu!"

"Dương tổng!"

Trong lúc Dương Văn Nghệ đang định nổi cáu, chợt nghe có người ở phía sau gọi mình.

Cô ta phát hiện người chạy tới là Phan Văn.

"Anh tới thật đúng lúc. Anh xử lý thằng ngốc này cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta nữa."

Phan lão tam buồn như đưa đám. Nếu tôi có năng lực này thì đâu phải làm việc với cô!

Ban đầu, Phan lão tam thấy Lâm Dật quen mắt nhưng không dám xác định.

Có cậu chủ con nhà giàu có tài sản lên tới một 1.5 tỷ nào lại tới tham dự buổi trình diễn của ban nhạc chứ?

Nhưng sau khi buổi trình diễn kết thúc,

Phan Văn đứng ở cửa chờ Dương Văn Nghệ đi ra, trùng hợp nhìn thấy Lâm Dật ở khoảng cách gần.

Lúc này anh ta mới xác định cậu thanh niên kia thật sự là cậu chủ con nhà giàu siêu cấp mà mình từng gặp ở siêu thị!

"Thật khéo, không ngờ lại gặp được anh." Nhìn Phan lão tam, Lâm Dật cười ha hả nói.

Dương Văn Nghệ có phần ngoài ý muốn: “Hai người còn quen nhau à?"

Phan lão tam lúng túng: “Không thể nói là có quen biết, nhưng tôi thấy vẫn nên bỏ qua chuyện này đi."

"Bỏ qua à?"

Dương Văn Nghệ lạnh lùng nói: “Phan lão tam, anh cũng là người làm lâu năm trong công ty, anh cảm thấy thể diện của tôi lại không đáng tiền như vậy sao?"

"Dương tổng, đây không phải là chuyện thể diện, chúng ta không thể động vào cậu thanh niên này đâu."

Dương Văn Nghệ hừ lạnh nói: "Không thể động vào à? Cậu ta chỉ là một gã chân chạy vặt, anh nói tôi không thể động vào à?"

"Chân chạy vặt?"

Phan lão tam cũng ngây người: “Tôi không biết rõ về thân phận thực sự của cậu ta. Nhưng lần trước chúng tôi đã từng gặp nhau một lần, các tài sản khác tạm thời không nói tới, chỉ riêng số tiền trong thẻ của cậu ta đã lên tới hơn 1.5 tỷ. Truyền thông Bác Viễn chúng ta sao có thể sánh được."

"Anh… anh nói gì? Trên thẻ của cậu ta có tới hơn 1.5 tỷ à?"

"Thật đấy, tôi từng tận mắt nhìn thấy rồi."

Dương Văn Nghệ sốc, vẻ mặt cũng không còn cứng rắn như trước, thậm chí có hơi xấu hổ.

Cô ta tin tưởng Phan lão tam sẽ không nói dối trong chuyện này.

Như vậy chỉ có một khả năng.

Cậu thanh niên này thật sự có nhiều tiền như vậy!

“Lâm tiên sinh, thật sự xin lỗi, vừa rồi là tôi đã quá lỗ mãng." Dương Văn Nghệ liên tục cúi người xin lỗi, càng nghĩ càng kinh hãi.

Lúc mình nhiều tiền nhất cũng chỉ hơn 20 triệu thôi, thế mà cậu thanh niên này lại có thể có tới 1.5 tỷ trong tài khoản.

Vừa so sánh, chênh lệch giữa hai bên lại rõ ràng, hoàn toàn không nằm trên một đường thẳng.

Lâm Dật vừa cười vừa nói: "Nếu cô đói khát thì mua ít dưa chuột đi, buổi tối có thể dùng, ban ngày có thể ăn, đây là chuyện tốt một công đôi việc đấy."

"Dạ dạ dạ, tôi biết rồi."

Nếu là người khác nói vậy, Dương Văn Nghệ đã nổi giận từ lâu.

Nhưng đứng ở trước mặt cô ta là một cậu chủ nhà giàu siêu cấp. Mình không thể động vào người như vậy đâu.

Ở trong giới giải trí, sự phân biệt giai cấp là nghiêm trọng nhất, Dương Văn Nghệ biết rõ khi thực lực không bằng người thì chỉ có thể thành thật, bằng không chết thế nào cũng không biết.

Lâm Dật bấm chìa khóa xe trên tay, cửa chiếc xe Koenigsegg mở ra. Anh nghênh ngang bước tới dưới sự chú ý của Dương Văn Nghệ và Phan lão tam.

Cảnh tượng như vậy cũng khiến Dương Văn Nghệ càng thêm kinh ngạc và run sợ. Thật may là Phan lão tam tới đúng lúc, bằng không sẽ thật sự xảy ra chuyện mất.

Chiếc xe vừa rời đi không lâu, Lâm Dật đã nhận được tin tức thông báo của hệ thống, đánh giá năm sao của Quách Nhị đã được chuyển tới.

Rất nhanh, Quách Nhị cũng gọi điện thoại tới.

"Cậu đã nhận được đánh giá năm sao chưa?"

"Tôi nhận được rồi, còn rất đúng lúc đấy."

"Cậu giúp tôi chuyện lớn như vậy, nếu tôi không đánh giá đúng lúc thì thật không phải." Quách Nhị nói.

"Đúng rồi, buổi tối cậu có rảnh không, tôi muốn mời cậu ăn bữa cơm."

"Làm một người phụ nữ có chồng lại mời một thanh niên độc thân như tôi ăn cơm, cho dù chị không sợ, tôi cũng sợ bị chồng chị đánh chết đấy."

"Cậu nói gì vậy." Quách Nhị cười: “Chồng tôi ra ngoài, không có nhà."

Quả nhiên, sau khi các ông chồng cưới vợ đều thích đi công tác.

"Cho dù chồng chị ra ngoài, chắc con chị vẫn ở nhà chứ?"

"Con trai tôi tới nhà bà nội rồi."

Lâm Dật: ...

Không chỉ chồng thích đi công tác, con còn rất thích tới nhà bà nội.

"Hôm nay có lẽ không được, tôi còn có chuyện khác phải làm." Lâm Dật nói: "Hôm khác lại nói sau."

"Vậy cũng được. Tôi nhớ kỹ ân tình này, cậu chắc chắn phải cho tôi cơ hội mời cậu ăn cơm đấy."

"Được."

Lâm Dật cúp máy, trong lòng rất thỏa mãn.

Người phụ nữ Quách Nhị này rất quyến rũ.

Anh liếc nhìn tiến độ nhiệm vụ, đã (16/20), phần thưởng cuối cùng đang vẫy tay gọi anh đấy.

Anh tiếp tục nhận đơn đặt hàng làm việc.

Reng reng reng.

Điện thoại của Lâm Dật đổ chuông, là Hà Viện Viện gọi tới.

"Chuyện gì vậy?"

"Chúng tôi nghe được vài tin tức liên quan tới Cisco, muốn báo lại với anh." Hà Viện Viện nói.

"Gần công ty có quán cay Tứ Xuyên, đúng lúc đang giờ ăn trưa, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Lâm Dật nói: "Mười phút sau, tôi sẽ đến cửa công ty."

"Ha ha..."

Lâm Dật sửng sốt. Chỉ ăn một bữa cơm, cô ta cười to như vậy làm gì chứ?

"Anh Kỳ, anh xem tôi đã nói gì nào? Chỉ cần tìm Lâm tổng nói chuyện, chắc chắn sẽ được thu xếp ăn cơm." Trong điện thoại, Hà Viện Viện nói với Kỳ Hiển Chiêu.

Lâm Dật: ...

Không ngờ mình bị lừa.

Lâm Dật cúp máy và lái xe tới quán cay Tứ Xuyên gần tòa nhà Lăng Vân, gặp Hà Viện Viện và Kỳ Hiển Chiêu.

Ba người đặt một phòng vip và gọi mấy món cay Tứ Xuyên nổi tiếng, Lâm Dật hỏi:

"Bên phía Cisco có hành động gì mới à?"

"Tôi nghe mấy người bạn trong ngành nói Cisco đã bắt đầu huy động vốn." Hà Viện Viện nói: "Hơn nữa còn thực hiện thuận lợi một cách khác thường. "

"Chuyện này là bình thường mà." Lâm Dật nói:

"Mượn gió đông của chip 1.0, bọn họ đã ngồi vững trên vị trí đầu ngành. Nếu bọn họ muốn huy động vốn, chỉ cần nói một câu là các nhà đầu tư sẽ cầm tiền tìm tới bọn họ thôi."

"Ngoài ra, chúng tôi phát hiện Cisco còn đang tích cực liên hệ với đơn vị nghiên cứu khoa học khác, dường như muốn tìm kiếm nhà sản xuất mới." Kỳ Hiển Chiêu nói.

"Đám người này vẫn hành động rất nhanh." Lâm Dật nói: "Không ngờ bọn họ chơi triển khai hoạt động hai đường."

Kỳ Hiển Chiêu gật đầu: “Đây xem như là cách nhanh chóng, hữu hiệu nhất hiện nay."

"Nếu Cisco bắt đầu huy động vốn, vậy chúng ta cũng nên chơi cùng thôi." Lâm Dật cười ha hả nói.

"Chơi thế nào?" Hà Viện Viện hỏi.

"Tôi không có cách nào đứng ra chơi, nhưng với miếng thịt béo bở như vậy thì phải gọi học tỷ của cô tới chia một chén súp rồi."

P/S: Giới thiệu truyện hay cùng thể loại đã full: Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 220.
Bình Luận (0)
Comment