"Lâm tiên sinh yên tâm, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."
Lưu Dần Hỉ cười khanh khách đi tới, chuẩn bị làm việc.
"Mai tử, cô chạy mau a, là tôi có lỗi với cô."
"Không, không có việc gì, dù đông người nhưng em vẫn có thể chịu được."
Lâm Dật: ? ? ?
Thế mà còn biết vượt khó tiến lên?
Thật sự là một nhân vật xuất sắc trong tổ chức!
Trương Vĩnh Cường ngơ ngác, cái bộ mặt tràn đầy mong đợi của cô là có chuyện gì xảy ra vậy!
“Cô gọi là Lưu Mai đúng không." Lâm Dật hỏi.
"Vâng là tôi."
"Tôi cố gắng trăm cay nghìn đắng tìm đến cho cô nhiều người như vậy, cô có hài lòng không?"
"Hài, hài lòng."
"Vậy cô có thể thao tác hoàn thành đơn hàng xong rồi cho tôi đánh giá 5 sao được không? Sau khi cô làm xong tôi sẽ rời đi ngay không chậm trễ các người sung sướng."
"Vâng, vâng..."
Lưu Mai run run rẩy rẩy lấy điện thoại di động ra, cho Lâm Dật một đánh giá 5 sao.
"À mà cô đừng chỉ cho mỗi 5 sao thôi, cô viết thêm vài dòng bình luận đi, viết tốt vào như thế thì càng có độ tin cậy cao hơn."
"Vâng, vâng, vâng tôi viết ngay bây giờ đây."
Lưu Mai cầm điện thoại di động, viết cho Lâm Dật một cái bình luận tốt.
"Tôi, tôi viết xong rồi."
"Ok, các người ở đây phong lưu khoái hoạt đi chờ khi nào con của các người đầy tháng nhớ báo với tôi, tôi sẽ đến cho một cái bao lì xì thật lớn."
Trương Vĩnh Cường ở một bên đứng nhìn, trong lòng tràn ngập lửa giận nhưng không dám nói gì, lão tử đến đây ăn cướp trắng trợn như thế mà còn mẹ nó tên kia không để ý lại để ý cái đánh giá 5 sao!
"Không được nhúc nhích!"
Ngay lúc không khí trong phòng hết sức căng thẳng thì có giọng quát âm lãnh từ ngoài cửa truyền vào.
Mọi người quay qua nhìn thì phát hiện có hơn mười người cảnh sát đang từ bên ngoài vọt vào.
Bởi vì mấy người Lưu Dần Hỉ lúc nãy phá cửa mà vào nên gia đình sát vách nghe động tĩnh sợ là ăn cướp vì thế đã gọi điện thoại báo cảnh sát.
Nếu không cảnh sát cũng sẽ không biết chuyện bên này.
"Chào đồng chí cảnh sát!"
Nhìn thấy cảnh sát, Lâm Dật cười ha hả chào hỏi.
"Bớt cười giỡn đi mọi người đứng sát vào trong tường, trình bày lại sự việc đang xảy ra ở đây đi."
"Đồng chí cảnh sát, chuyện là như thế này." Lâm Dật đứng ra trình bày lại:
"Tôi là một shipper thuộc công ty Mỹ Đoàn, cô gái này đặt đơn hàng nói là muốn xin con còn có thể bỏ ra rất nhiều tiền, vì thế tôi tìm mấy người này tới để giúp đỡ cô ấy, nhưng không biết từ đâu lại có một nhóm người tới cướp bóc, chúng tôi bất đắc dĩ phải phản kháng, lúc sắp không kiên trì được nữa thì các anh xuất hiện. Các anh thật sự là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn mà!"
Mặt của Trương Vĩnh Cường xanh lại.
Con mẹ nó các người mà không kiên trì nổi à.
Lão tử mới là không kiên trì nổi đây nè!
Sắc mặt Lưu Mai biến hóa không ngừng, trong lòng oán thầm một câu:
"Sau không đến trễ một chút nhỉ!"
Nguyên bản, cảnh sát còn muốn xem vụ án này như vụ án đột nhập cướp bóc bình thường để xử lý.
Nhưng khi nghe đến câu “xin con có thể trả nhiều tiền” thì đã lập tức minh bạch chuyện gì xảy ra.
Hiện nay trong xã hội, dạng lừa đảo này nhiều lắm, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết chuyện gì đang diễn ra.
Mà người thanh niên trước mặt này cũng thật có tinh thần chính nghĩa, dám cùng mấy người này khiêu chiến, phẩm chất quả thật không tệ.
"Được rồi, mang mấy người này đi thôi."
Ra lệnh cho cấp dưới xong, người cảnh sát dẫn đầu quay qua nhìn Lâm Dật, nói: "Cậu cũng cùng chúng tôi trở về làm ghi chép, bất quá cậu yên tâm, việc này với cậu cũng không có quan hệ gì, chỉ là đi làm theo quy trình thôi không có mất nhiều thời gian đâu."
"Đồng chí cảnh sát, có thể đàn xếp một chút hay không, tôi chỉ là một shipper, trong nhà cũng không có nhiều tiền, bây giờ cùng các người trở về sẽ mất rất nhiều thời gian ..."
"Anh Đông, theo em thấy việc này đến đây thôi đi." Một nữ cảnh sát đứng kế bên nãy giờ cũng lên tiếng thay cho Lâm Dật:
"Bản thân anh ấy cũng không làm việc gì sai, hơn nữa còn giúp đỡ chúng ta bắt trọn một ổ tội phạm lẽ ra cần phải khen ngợi anh ấy, về phần làm ghi chép thì thôi miễn đi."
"Chị Mộng nói rất đúng, làm một cái ghi chép tối thiểu cũng phải mất hai tiếng đồng hồ, pháp lý không có gì hơn nhân tình, chúng ta chấp pháp phải lấy dân làm gốc, không thể quá máy móc như vậy được."
"Khụ khụ khục..." Nhìn hai người nữ đồng sự của mình, Lý Đông ho nhẹ vài tiếng
"Lúc nói chuyện, nên chú ý thân phận cùng lập trường của các người đó."
"Chúng tôi đều nói sự thật mà." Nữ cảnh sát tóc ngắn nói ra:
"Anh chàng shipper này biết rõ bọn họ là lừa đảo còn không để ý đến an nguy của cá nhân dứt khoát đến đây trừ gian diệt ác. Cho nên tôi cảm thấy không những không cần làm ghi chép mà còn phải công khai tuyên dương một chút."
"Không sai!" Một nữ cảnh sát cũng đồng tình:
"Mà bốn người này, sau khi trở về phải nghiêm túc xử lý, nếu chúng ta đến chậm một bước có thể họ đã huỷ dung của anh chàng shipper rồi."
"Hazi, xem như hủy dung nhan tôi cũng cam tâm tình nguyện..."
Ông trời của ta ơi, lão tử mới thật sự là người bị hại mà!
"Được rồi được rồi, vấn đề ghi chép thì miễn đi, dù sao cũng chỉ là trình tự theo thông lệ."
Lý Đông khoát khoát tay, sao đó gọi mấy người đồng nghiệp qua.
"Đem bốn người này mang đi, nhốt vào cục cảnh sát chậm rãi thẩm vấn."
"Biết anh Đông."
Mấy phút đồng hồ sau, mấy người Trương Vĩnh Cường mang còng tay, bị cảnh sát áp giải ra ngoài.
Một đoàn người đi đến cửa chính, Lý Đông dừng lại hướng về phía Lâm Dật nói:
"Vị tiên sinh này, cám ơn cậu vì thành phố Trung Hải trừ gian diệt ác ra sức cống hiến, chờ sau khi trở về, chúng tôi sẽ xin cho cậu một lát cờ người tốt xem như là cổ vũ tinh thần cho cậu."
"Cái này thì không cần, trừ mạnh giúp yếu, trừ ác dương thiện đều là chuyện mà mỗi công dân nên làm mà."
"Anh Đông, anh nhìn xem phẩm chất của người ta tốt biết bao nhiêu, làm người có tinh thần chính nghĩa, hơn nữa còn khiêm tốn điệu thấp, thật là tấm gương tốt để những người trẻ tuổi sau này học tập." Nữ cảnh sát tóc ngắn tán thưởng Lâm Dật không ngớt:
"Tôi ngược lại cảm thấy có thể xin cho anh ta một bài phỏng vấn, đem chuyện tốt mà anh ấy đã làm truyền khắp toàn bộ Trung Hải."
"Đừng, đừng mà tôi đã quen sống diệu thấp, bài viết tuyên truyền gì đó coi như xong đi."
Trên tay còn có một đống lớn sự tình chờ đợi mình làm, Lâm Dật cũng không muốn tốn thời gian vào mấy việc không đâu này.
"Được thôi, vậy thì không cần viết bài gì đâu." Lý Đông vừa cười vừa nói, sau đó mang theo đồng nghiệp của mình, cùng mấy người Trương Vĩnh Cường rời đi.
Khi mấy người đã rời đi Lâm Dật đi đến xe của mình lấy ra một cái túi màu đen đưa cho Lưu Dần Hỉ.
"Hôm nay cảm ơn sự hỗ trợ của các người, ở đây có 200 ngàn, anh đem về chia cho mấy anh em nhé."
"Đừng, ngài đừng làm thế, cái này tôi không nhận đâu, ngài là bạn của Tần thiếu gia, chúng tôi tới giúp đỡ ngài là việc đương nhiên, sao có thể cầm tiền của ngài được."
Nói xong, mấy người Lưu Dần Hỉ vội vã lên xe rời đi, không cho Lâm Dật cơ hội đưa tiền.
Lâm Dật đem tiền bỏ lại trên xe, sau này chỉ có thể mời Tần Hán ăn bữa cơm, trả lại nhân tình ngày hôm nay.
Nhìn vào tiến độ nhiệm vụ đã đạt tới (17/20), Lâm Dật cảm thấy rất vui mừng, nếu như vận khí tốt, hôm nay liền có thể hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này.
Tới gần giữa trưa, Lâm Dật tìm đại một địa phương để giải quyết vấn đề cơm trưa, sau đó lại bắt đầu tiếp làm tiếp công việc.
Thẳng đến hơn bốn giờ chiều, Lâm Dật đã tiếp được thêm 5 đơn hàng.
Trong đó hai đơn đầu tiên nhận được đánh giá 5 sao, làm Lâm Dật kích động không thôi.
Nhưng ba đơn sau, toàn bộ đều là đánh giá trung bình, còn có thiếu 1 cái đánh giá 5 sao để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, điều này làm cho Lâm Dật có một loại xúc động muốn chửi thề.
Reng reng reng ~~~
Ngay lúc Lâm Dật muốn tiếp nhận một đơn hàng nữa để tìm kiếm đánh giá 5 sao cuối cùng thì điện thoại di động của anh vang lên, là Vương Oánh gọi tới.
"Tiểu Dật, cậu đang ở chỗ nào vậy, có thể tới gặp chị được không?" Vương Oánh vừa khóc vừa nói.
------
Dịch: MBMH Translate