"Đã xảy ra chuyện gì vậy chị!"
Lâm Dật lo lắng, vội vàng hỏi.
Hai người là đồng nghiệp hơn nửa năm vì thế anh cũng phần nào hiểu rõ tính cách của Vương Oánh.
Nếu như không phải gặp chuyện không thể chấp nhận được thì lấy tính cách cứng cỏi của nàng cũng sẽ không khóc như vậy.
"Chị đang ở bên cạnh đài phun nước của quảng trường âm nhạc, cậu đến gặp chị một chút nhé."
"Được, chị ở đó chờ em, em tới liền."
Cúp điện thoại, Lâm Dật cũng không có lãng phí thời gian, lái xe thật nhanh đến quảng trường âm nhạc.
Từ trên xe bước xuống, Lâm Dật thấy Vương Oánh đang ngồi trên bật cầu thang, bên cạnh còn có một cái vali màu đen, thân thể co ro, tựa như một người cô độc lưu lạc.
"Chị Oánh!"
Nhìn thấy Vương Oánh, Lâm Dật vội vã chạy tới.
Nghe được giọng của Lâm Dật, Vương Oánh ngẩng đầu lên nước mắt lã chã rơi xuống, ôm lấy Lâm Dật.
"Tiểu Dật. . . Ô ô ô. . ."
"Được rồi, trước đừng khóc, nói cho em một chút chuyện gì xảy ra vậy." Lâm Dật nhẹ vỗ về phía sau lưng Vương Oánh, muốn cho tâm tình của nàng tốt lên một chút.
Khóc cũng không giải quyết được vấn đề, trước hết phải đem sự tình hiểu rõ.
"Chị không có nhà để về."
"Không có nhà để về? !"
Lâm Dật không rõ ràng cho lắm, đang yên đang lành vì sao lại không có nhà để về?
Nhìn quanh bốn phía một chút thấy nguyên một khoảng sân rộng lớn mọi người đều nhìn về phía bên mình.
"Đi thôi, nơi này không phải là chỗ nói chuyện, đi về nhà của em ngồi rồi từ từ kể cho em nghe." Lâm Dật khuyên nhủ một câu: "Yên tâm, nếu có người khi dễ chị, em sẽ ra mặt thay cho chị."
"Vậy làm phiền em rồi, chờ khi chị tìm được nhà thì sẽ dọn đi cũng sẽ không quấy rầy em."
"Chị bớt suy nghĩ mấy cái lung tung đi."
Nói xong, Lâm Dật chở Vương Oánh về tới Cửu Châu Các.
Nhìn Cửu Châu Các rộng rãi tráng lệ, Vương Oánh cũng không có rung động chút nào giờ phút này tâm lý của nàng hoàn toàn bị thương tâm chiếm hết.
Vào trong nhà, Lâm Dật pha một ly trà xanh, đưa tới trước mặt Vương Oánh.
"Hiện tại chị cần phải tỉnh táo lại nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra."
Vương Oánh hai tay nâng chén trà, ngữ điệu bình tĩnh thuật lại.
"Chị và chồng chị ly hôn rồi."
"Cái này không phải rất tốt sao."
Lâm Dật không có chút nào ngoài ý muốn, con đường hôn nhân của hai người bọn họ cũng sớm đi đến cuối đường rồi.
Mà cái đêm học lái xe ấy họ còn chứng kiến chồng của nàng đi cùng với một nữ nhân khác, lấy tính cách của Vương Oánh nếu không ly hôn, Lâm Dật mới cảm thấy không bình thường.
"Hắn đã lấy nhà và xe của chị."
"Hắn vượt quá giới hạn, còn chị thì ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng?" Lâm Dật mày nhăn lại, "Đây là cái thao tác gì vậy?"
"Hắn nói nhà đứng tên của hắn cho nên đem nhà cướp đi."
"Còn chiếc xe thì sao?" Lâm Dật hỏi: "Lúc mua xe người đứng tên là chị mà."
"Cũng bởi vì là tên của chị, hắn nói đó là tài sản sau khi cưới nên cũng cướp đi luôn rồi."
Lâm Dật đầu tiên là sững sờ, sau đó bị chọc giận quá hoá cười.
Anh tự nhận mình cũng đã gặp qua nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua ai không biết xấu hổ đến như vậy.
"Sau đó chị tự xách vali đi khỏi nhà?" Lâm Dật nhìn Vương Oánh hỏi, "Hình như chị cũng không phải là người sợ người khác như vậy."
"Hắn có một người em trai, gọi là Tống Văn Long, là người lăn lộn trong xã hội, hai người họ không cho chị cơ hội vào nhà nói chuyện ném vali ra ngoài cho chị." hốc mắt Vương Oánh đỏ bừng nói:
"Nếu như khi đó chị phản kháng, nói không chứng bọn họ còn động thủ với chị."
"Khó trách dám phách lối như vậy, nguyên lai là sau lưng có người làm chỗ dựa." Lâm Dật cười lạnh nói.
"Mặc dù chị cũng muốn ly hôn, nhưng ý của chị là hai người cùng nhau nói chuyện gia sản phân ra mỗi người một nửa, nhưng chị không nghĩ tới, hắn sẽ làm ra chuyện như vậy."
"Chị trước tiên cứ ở lại nơi này đi, việc này em sẽ xử lý."
"Tiểu Dật, em đừng xúc động, không cần thiết bởi vì việc của chị mà cùng bọn họ động thủ." Vương Oánh lập tức khuyên nhủ:
"Trong tay của chị còn có mấy ngàn tệ, với lại cũng sắp lãnh lương rồi, thuê cái nhà ở vẫn không có vấn đề gì."
"Hắn không những chiếm nhà của chị mà chiếc xe em mua cho chị hắn cũng cướp đi, chị cảm thấy chuyện này em có thể chịu được sao?"
"Nhưng Tống Văn Long xác thực không dễ chọc, thủ hạ của hắn có rất nhiều người, trên hắn còn có lão đại bao che." Vương Oánh nói ra: "Em là người đứng đắn, đừng tìm những người kia liên hệ."
"Việc này em sẽ xử lý, chị không cần quan tâm." Lâm Dật thấp giọng dò hỏi: "Chị biết bọn họ hiện tại đang ở đâu không?"
"Mới vừa rồi còn ở nhà chị, hiện tại chắc đã đi rồi."
"Chắc là lấy xe của chị đi đúng không?"
Vương Oánh gật gật đầu, xem như trả lời.
"Được, em đã biết."
Lâm Dật cầm điện thoại di động, bấm số điện thoại của Tần Hán.
"Lão Tần, giúp tôi một việc."
"Ừm? Lão Lâm, giọng của cậu có điểm là lạ a, xảy ra chuyện gì vậy." Tần Hán nghiêm túc hỏi.
"Không có việc gì, anh giúp tôi tra một chiếc xe." Lâm Dật nói ra: "BMW đời 7 màu trắng, bảng số xe là Trung Hải A 38 140, càng nhanh càng tốt."
"Được, anh cho người tra ngay, cậu chờ một chút nhé."
"Cám ơn, việc này coi như tôi thiếu anh một ân tình."
"Thôi đi, nói mấy câu như vậy làm gì, lão tử còn muốn nhận chút ơn huệ này à, chờ tin tức của anh."
Cúp điện thoại, Lâm Dật ném di động qua một bên, "Chờ xem, chẳng mấy chốc sẽ có tin tức."
Tần Hán làm việc, Lâm Dật vẫn rất là yên tâm, lấy quan hệ nhân mạch của Tần gia, chút chuyện nhỏ này tất nhiên không nói chơi.
Điều này cũng làm cho Lâm Dật có chút cảm thán, người một đêm chợt giàu có như mình cùng những gia đại gia tộc nhiều đời so sánh thật là chênh lệch.
Mà chênh lệch chủ yếu nhất chính là quan hệ nhân mạch.
Chính mình còn phải nỗ lực nhiều hơn nữa.
Ngước mắt nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn sáu giờ.
"Được rồi, những sự tình này đều đã qua." Lâm Dật an ủi: "Cũng coi như việc khó làm nhất là ly hôn chị cũng đã giải quyết xong, chị phải cao hứng mới đúng chứ."
"Chị xác thực thật cao hứng." Vương Oánh nói ra:
"Nhưng mà chị vẫn cảm thấy uỷ khuất, chị không phải là người Trung Hải, xảy ra chuyện như vậy, nếu như không có em giúp chị thì chị thật sự không có nhà để về."
"Chị nên suy nghĩ theo hướng khác, đây cũng là một loại may mắn, tối thiểu nhất chị còn có thể tìm em giúp đỡ."
"Cái này cũng đúng." Vương Oánh cười khẽ một tiếng, "Hơn nửa năm qua, chị xem như không có phí công thương cậu, hiện tại gặp phải khó khăn, cậu còn có thể giúp đỡ chị một phen."
"Lúc trước không phải chị đã giúp em rất nhiều sau, đây đều việc em cần phải làm."
Vương Oánh nhoẻn miệng cười, hít thở một hơi thật sâu, tâm tình của nàng đã tốt hơn nhiều.
"Chắc bây giờ em cũng đã đói bụng rồi chị nấu chút gì cho em ăn nhé."
"Thôi không cần nấu cơm đâu em gọi thức ăn ngoài là được rồi." Lâm Dật đề nghị: "Trên lầu còn nhiều phòng trống, chị thích chọn phòng nào cũng được, trước tiên cứ ở lại đây đừng suy nghĩ gì hết."
"Chị đi tắm trước đây nãy giờ khóc mắt mũi tèm lem nhìn xấu chết đi được."
"Ừm, chị đi đi."
Vương Oánh cầm vali đi trên lầu, Lâm Dật ngồi dưới lầu, lên mạng gọi một chút thức ăn bên ngoài để lấp đầy cái bụng.
"Tiểu Dật, sao trong nhà cậu lại có đồ dùng của nữ nhân thế này?" Vương Oánh từ trên lầu hỏi vọng xuống: "Không phải là kim ốc tàng kiều chứ."
"Cái gì mà kim ốc tàng kiều, đó là đồ của Kỷ Khuynh Nhan, nàng lâu lâu cũng tới nơi này ở."
"Thật không ngờ, Kỷ tổng còn qua đây ở với cậu sao?"
"Đúng a, lúc em mới vừa mua Cửu Châu Các này thì nàng đã qua đây ở rồi." Lâm Dật nói với giọng thản nhiên.
"Lâu như vậy rồi, em đã lưu lại một ít máu của Kỷ tổng ở đây chưa?"
------
Dịch: MBMH Translate