Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 227 - Chương 225. Thật Mẹ Nó Phá Hủy Tam Quan

Chương 225. Thật Mẹ Nó Phá Hủy Tam Quan
Chương 225. Thật Mẹ Nó Phá Hủy Tam Quan

"Cái này đâu phải nói lưu lại là có thể lưu lại được đâu chị." Lâm Dật dở khóc dở cười nói.

"Nếu xét về tướng mạo cậu cũng là loại có một không hai, Kỷ tổng cũng thật là lợi hại vậy mà có thể nhịn được."

"Điều kiện của Kỷ Khuynh Nhan cũng đâu có kém."

"Cậu nói cũng đúng, tướng mạo của Kỷ tổng chị đây là con gái mà nhìn còn ghen tị gần chết." Vương Oánh nói:

"Thật sự là đáng tiếc, Kỷ tổng là vợ cả vẫn còn chưa cầm trong tay được xem ra sau này chị phải cố gắng tạo điều kiện cho hai người."

"Cái gì mà cố gắng tạo điều kiện, theo em thấy là chị thèm muốn thân thể của em thì có."

"Đúng thế." Vương Oánh cũng không phản bác trả lời ngay sau đó đổi qua chuyện khác: "Vừa vặn chị đói rồi, em ở dưới canh người đưa đồ ăn tới nhé."

"Ok em đặt rồi lát nữa người ta giao tới."

"Ừ chị đi tắm đây."

Không lâu sau phòng vệ sinh trên lầu vang lên tiếng nước chảy ào ào, Lâm Dật vẫn ngồi trên salon trong phòng khách chờ tin tức từ Tần Hán.

Khoảng nửa giờ sau, Vương Oánh mặc đồ ngủ, từ trên lầu đi xuống. Mà lúc này đồ ăn Lâm Dật đặt bên ngoài cũng đã được giao tới.

Reng reng reng ~~

Đang ăn cơm thì điện thoại của Lâm Dật vang lên, là Tần Hán gọi điện tới.

"Lão Lâm, chuyện cậu giao phó anh đã làm xong rồi." Tần Hán nói ra:

"Chiếc xe này chủ xe gọi là Vương Oánh, xe là vừa mới mua."

Tuy Tần Hán có gặp Vương Oánh một lần, nhưng cũng không biết chiếc xe này là của nàng.

"Tôi đâu có kêu anh tra cái này." Lâm Dật dỡ khóc dỡ cười nói: "Chiếc xe này hiện tại đang ở đâu?."

"Nó đang ở trên cửa quán bar Gió Lốc ngay đường Tây Mạch, anh đã cho người nhìn chầm chầm rồi, chủ xe trốn không thoát đâu."

"Cám ơn, tôi bây giờ sẽ chạy qua đó." Lâm Dật thấp giọng nói.

"Lão Lâm, cậu nói thật với anh đi, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, anh em của anh sẽ giúp cậu xả cơn giận này!"

"Không cần, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, chính tôi có thể xử lý." Lâm Dật từ chối: "Sau khi xong việc tôi sẽ mời anh ăn cơm."

Không cho Tần Hán cơ hội nói chuyện tiếp, Lâm Dật trực tiếp cúp điện thoại.

"Tìm được chỗ của bọn họ rồi sao?"

Lâm Dật gật gật đầu, "Chị ở lại đây đợi đi, em đi một lát rồi sẽ về."

"Chị muốn đi với cậu." Vương Oánh nói.

"Đi với em?"

"Đây là sự tình của chị và chồng chị, chị cảm thấy vẫn nên là hai người chị giải quyết thì sẽ tốt hơn."

Lâm Dật trầm mặc vài giây đồng hồ mới trả lời, "Được thôi, chị muốn đi thì đi thôi."

"Chờ chị một lát, chị đi thay một bộ quần áo khác, sẽ xuống ngay thôi."

Chẳng mấy chốc, Vương Oánh đã đổi xong y phục, cùng Lâm Dật đi ra ngoài, hai người cùng lên xe đi đến quán bar Gió Lốc.

Lúc hai người chạy gần đến quán bar Gió Lốc đã nhìn thấy chiếc xe BMW đời 7 của Vương Oánh đậu ngay trước cửa quán bar.

"Đi thôi, vào xem sao." Lâm Dật nhàn nhạt nói.

"Ừm."

"Lâm tiên sinh!"

Lúc hai người định đi vào trong thì đột nhiên có một người đi qua chào hỏi không ngờ còn là người quen.

Chính là Lưu Dần Hỉ ban ngày tới giúp đỡ mình.

"Cậu làm sau lại ở đây?" Lâm Dật hỏi.

"Tần thiếu gia để cho tôi ở bên này trông chừng, nói không cho ngài đi vào."

"Không cho tôi đi vào?"

Lưu Dần Hỉ gật gật đầu, "Ngài ấy nói ông chủ của quán bar này có chút bối cảnh vì thế khuyên ngài ở bên ngoài chờ ngài ấy đến, ngài ấy sợ ngài đi vào gặp nguy hiểm."

"Không có việc gì, các anh ở bên ngoài trông coi là được rồi, tôi vào xem một chút."

"Lâm tiên sinh, đây là Tần thiếu gia an bài, tôi cũng không có cách nào khác, Tần thiếu gia sẽ lập tức tới ngay hay là ngài. . ."

"Không có việc gì, tránh đường đi!"

Đẩy Lưu Dần Hỉ ra, Lâm Dật mang theo Vương Oánh đi vào trong.

Thấy mọi chuyện không ổn Lưu Dần Hỉ cũng đi vào theo, anh nghĩ nếu có xảy ra chuyện gì thì mình cũng có thể giúp đỡ Lâm tiên sinh.

Cùng lúc đó, trong phòng khách của quán bar, Tống Văn Hải chồng của Vương Oánh đang cùng một đám người nâng cốc hân hoan.

"Em trai, hôm nay anh kính em một chén, nếu không phải có em dẫn người qua đó giúp đỡ, thì anh sợ là không đoạt lại được căn nhà và chiếc xe kia." Tống Văn Hải cảm ơn rối rít.

"Anh là anh trai của em, em giúp anh một tay, cũng là chuyện đương nhiên mà." Tống Văn Long nói ra:

"Bất quá chị dâu của em cũng thật khiến em bất ngờ, không ngờ chị ấy lại vụng trộm cất giữ nhiều tiền như vậy, em còn chưa thể mua được BMW đời 7 đây."

"Lúc nhìn thấy chiếc xe đó anh cũng rất bất ngờ." Tống Văn Hải nói ra:

"Không nghĩa tới nàng những năm này, vậy mà cất giữ nhiều tiền như vậy, anh lại không biết gì."

"Cái này cũng không sao cả, bây giờ không phải tất cả đều rơi vào trong tay anh rồi sao." Tống Văn Long cười lớn nói:

"Hiện tại nhà cùng xe, đều là của anh, hai người các anh cũng không cần lén lút nữa rồi."

"Anh cũng nói thật với em nếu không phải tại nàng làm nhiều tiền hơn anh thì anh cũng đã sớm ly hôn với nàng rồi." Tống Văn Hải nói ra:

"Anh còn muốn lấy từ chỗ nàng thêm một ít tiền nữa thật không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Mà chắc tiền của nàng cũng dùng để mua chiếc xe đó hết rồi, bây giờ xe cũng đã vào tay của anh xem như nước phù sa không chảy ruộng người ngoài rồi."

"Đúng thế."

Nói xong, Tống Văn Long nâng chén, "Anh trai, hôm nay thật cao hứng, chúng ta không say không về nhé."

"Tới tới tới, ta kính mọi người một chén, hôm nay không say không về!"

Cạch, rầm!

Khi mọi người đang uống rượu hăng say thì Lâm Dật từ bên ngoài một cước đá cửa phòng làm cho hai anh em Tống gia giật nảy mình.

"Vương Oánh, cô tới đây làm gì!"

Khi nhìn thấy người tới là Vương Oánh, Tống Văn Hải mười phần ngoài ý muốn, nhưng làm anh ta hiếu kỳ hơn là người thanh niên đứng bên cạnh cô ấy.

Đồi mặt với tình cảnh như vậy, Vương Oánh bị hù không dám nói lời nào, theo bản năng đứng ở sau lưng Lâm Dật.

"Các người làm ra mấy sự tình không biết xấu hổ như vậy bây giờ còn hỏi tại sao chúng tôi tới đây?"

Thấy kẻ vừa mới đến có thái độ không thân thiện, thuộc hạ của Tống Văn Long đều đứng lên, nhưng lại bị Tống Văn Hải ngăn cản lại.

"Tôi còn thắc mắc vì sau cô dám tới nơi này thì ra là tìm được người tới làm chỗ dựa."

"Dựa vào cái gì mà tất cả đều mua từ tiền của tôi mà bây giờ ly hôn thì tôi lại phải ra đi tay không!"

"Dựa vào cái gì? Chỉ cần dựa vào tôi có một người em trai có quyền có thế!" Tống Văn Hải kiêu ngạo nói:

"Đều nói nhất nhật phu thê, bách nhật ân, kỳ thật tôi cũng không muốn vạch mặt, cứ muốn cùng cô sống như thế qua ngày, nhưng không ngờ cô lại muốn cùng tôi ly hôn, vậy cũng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi, những thứ trong nhà đều đã của tôi không có một xu quan hệ nào tới cô hết!"

"Anh trai, các người đều ly hôn rồi, anh còn cùng với nàng nói nhảm làm gì." Tống Văn Long nói ra:

"Cho nàng mất ngàn tệ, đã rất là nhân nhượng với nàng rồi."

"Em đừng nói như vậy nói thế nào thì nàng ấy cũng từng là chị dâu của em đó."

Nói xong, Tống Văn Hải nhìn Vương Oánh, còn nói:

"Nhân phẩm của tôi thế nào cô cũng hiểu rõ, tôi không phải là người có lòng tham không đáy. Những năm này cô cũng sống không dễ dàng đợi một lát nữa tôi sẽ chuyển cho cô 5000 tệ chúng ta chia tay trong vui vẻ sau này cô cũng không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa."

"Ai thèm mấy đồng tiền thối của anh!" Vương Oánh nói ra: "Lại nói, tiền tiết kiệm trong nhà đều là tiền tôi tính luỹ cùng anh có quan hệ gì chứ!"

"Cô tích lũy ra sao?" Tống Văn Hải ha ha cười nói:

"Thật sự là có ý tứ, xem như là cô tích lũy thì như thế nào? Hiện tại cũng là của tôi, cô có đi kiện lên tòa án cũng vô dụng thôi, sau cùng toà án cũng sẽ phán cho tôi thôi."

Ba!

Lâm Dật không nói chuyện, cầm một chai bia ở bên cạnh đánh Tống Văn Hải.

"Tôi đã gặp nhiều người mà cũng chưa thấy ai không biết xấu hổ như anh, thật là phá huỷ hết tam quan của tôi, lão tử có tiền như vậy cũng chưa trang bức được như anh."

P/S: Giới thiệu truyện hay cùng thể loại đã full: Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 225.
Bình Luận (0)
Comment