A…
Chai bia đập vào đầu Tống Văn Hải và vỡ vụn. Máu tươi chảy xuống trán, Tống Văn Hải co quắp ngã xuống đất.
"Mẹ nó, mày dám đánh anh của tao!" Tống Văn Long móc con dao gọt hoa quả lao tới Lâm Dật.
"Mẹ mày, thành thật một chút cho tao!"
Lưu Dần Hỉ mắng:
"Tao cho mày biết, Lâm tiên sinh là bạn của Tần thiếu. Nếu mày dám động vào ngài ấy, Tần thiếu sẽ làm mày phải bò ra khỏi quán bar này."
"Cút mẹ mày Tần thiếu đi! Dám động vào anh trai tao, dù ông Trời có đến, tao cũng giết hắn như thường!"
Tống Văn Long không quan tâm Tần thiếu trong lời Lưu Dần Hỉ là ai, xông thẳng đến Lâm Dật không chút do dự.
"Tiểu Dật cẩn thận!"
Lâm Dật nhăn mày, vung ngược tay bắt lấy cổ tay Tống Văn Long, vận lực bóp chặt khiến tên này la lên đau đớn. Con dao rơi xuống đất, gã lập tức mất đi sức chiến đấu.
Phịch!
Xử lý Tống Văn Long xong, Lâm Dật đá một phát vào người gã khiến gã trượt xa vài mét mới dừng được.
"Anh Long!"
Thấy Tống Văn Long ngã xuống đất không dậy nổi, thủ hạ của gã trong phòng khách lập tức đứng bật dậy.
"Không cần để ý đến tao, đè thằng ranh này lại cho tao!"
"Cha mày, để tao xem xem ai trâu bò như thế? Lại còn dám đụng vào anh em của Tần Hán tao!"
Đột nhiên có tiếng la lớn khiến thủ hạ của Tống Văn Long dừng bước, mắt nhìn về phía người thanh niên đang từ bên ngoài đi vào.
Tống Văn Long ngây người, vì người thanh niên kia tự xưng là Tần Hán!
"Mày là Thượng Hải Hoàng, Tần Hán?"
"Nếu đã biết danh của tao, chuyện này dễ làm hơn nhiều."
Đã xác nhận thân phận của Tần Hán, sắc mặt Tống Văn Long tái xanh, ngay cả nước tiểu cũng khó khống chế.
Gã nằm mơ cũng không thể ngờ Tần thiếu mà Lưu Dần Hỉ nhắc tới lại chính là Tần Hán!
Người như vậy, sao lại trở thành bạn của người thanh niên kia được chứ?
"Tần thiếu, đây là chuyện trong nhà chúng tôi. Hi vọng ngài cho chút thể diện, đừng tham gia vào." Tống Văn Long nói.
Tần Hán nhướn mày:
"Mày là cái thá gì? Dám nói chuyện với tao bằng cái giọng ấy?"
"Tôi biết Tần gia các người nhà lớn nghiệp lớn, không phải thứ mà loại nhân vật cỏn con như tôi có thể so được. Nhưng lão đại Hồng tỷ của tôi ở trong giới cũng là nhân vật có máu mặt. Nói vậy chắc Tần thiếu cũng từng nghe qua tên của chị ấy, cho chút thể diện, không vấn đề gì chứ?"
"Mẹ nó, cái gì Hồng tỷ Hắc tỷ? Dù con mụ kia có đến cũng không dám nói như thế trước mặt tao. Mày lại là cái thá gì?"
Tống Văn Long híp mắt lại.
"Đi ra làm ăn phải chú ý hòa thuận phát tài, cần gì vì hai người kia mà gây thù hằn cho mình." Tống Văn Long vẫn hết lời khuyên nhủ.
"Làm bạn của chúng tôi dù sao cũng tốt hơn hai người kia chứ?"
"Làm bạn với kẻ như mày chỉ làm hạ thấp đẳng cấp của tao. Hôm nay tao không làm khó mày, để lại hai cái tay, việc hôm nay coi như thanh toán xong."
Tống Văn Long nắm chặt hai tay, không ngờ Tần Hán khó chơi như vậy.
Lời êm tai cũng nói rồi, lại còn kéo Hồng tỷ ra, vậy mà hắn ta không thèm nể mặt một chút nào.
Thật sự cho rằng nhà mình nghiệp lớn là có thể hoành hành bá đạo sao!
"Nếu Tần thiếu cố ý không nể mặt, vậy tôi cũng không có gì để nói nữa."
Tống Văn Long tựa lưng cạnh ghế sô pha, một tay che ngực, một tay cầm điện thoại.
"Tôi chỉ là nhân vật nhỏ, không có tư cách đối thoại với Tần thiếu. Bây giờ tôi gọi cho Hồng tỷ, để chị ấy xử lý chuyện này."
"Không cần gọi điện thoại, tôi đã đến rồi!"
Ngay lúc điện thoại chuẩn bị được bấm, một tiếng hừ lạnh từ bên ngoài truyền tới.
Tiếp theo, một người phụ nữ mặc váy đỏ đi vào.
Người phụ nữ này tuổi gần bốn mươi, vóc dáng hơi mập, mái tóc ngắn, tay đeo nhẫn ngọc lục bảo. Đằng sau cô ta còn có hai người đi theo, phong cách cực kỳ.
Nhìn thấy người phụ nữ kia, Lâm Dật đoán được người này chắc hẳn là Hồng tỷ mà Tống Văn Long nói.
Cô ta tới vào lúc mấu chốt này chắc hẳn cũng không phải trùng hợp, rất có khả năng là Tần Hán gọi cô ta tới.
Tống Văn Long ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui mừng.
"Chị Hồng, chị phải ra mặt làm chủ cho em!"
Thấy cô ta đi vào, Tống Văn Long vội vàng đi tới.
Bốp!
Tống Văn Long vừa đi tới, Hồng tỷ đột nhiên tát một phát vào mặt gã.
"Chọc rắc rối lớn như vậy cho tao Tao làm chủ cho mày cái rắm ấy!"
Tống Văn Long bị tát một phát, đầu quay vòng vòng không nhận định được đông tay nam bác luôn.
"Chị Hồng, đây là chuyện trong nhà của bọn em, không quan hệ gì đến Tần Thiếu. Thế nhưng anh ta cưỡng ép muốn thò một chân vào, rõ ràng không thèm nói lý!"
"Mày không ngại hay sao mà còn nói!" Hồng tỷ lớn tiếng mắng.
"Tao cho mày biết, mày phải vui vì Tần thiếu đứng ra xử lý chuyện này. Nếu như để Lâm tiên sinh xử lý, mày chết thế nào còn không biết đâu!"
"Lâm tiên sinh? Lâm tiên sinh nào!"
"Chính là vị trước mặt đây!" Hồng tỷ nói.
"Trước tiên không nói gia nghiệp của Lâm tiên sinh lớn bao nhiêu, mà ngay cả Diêu Đông Lai và Lưu Cường đều bị Lâm tiên sinh bảo phải nghe lời. Mày cảm giác mình có thể gây được bao nhiêu sóng gió?"
Lúc này Tống Văn Long và đám tay chân triệt để ngu người.
Diêu Đông Lai và Lưu Cường đều là nhân vật hiển hách trong giới ở Trung Hải.
Tiếng tăm và thực lực hai người đó thậm chí không kém Hồng tỷ.
Mà người như họ còn bị người thanh niên này chế phục?
Hắn rốt cuộc có lai lịch gì?
Chị dâu trước của mình sao lại quen biết người như vậy?
"Tần thiếu, là tôi không quản giáo được. Việc này ngài nói xử lý thế nào, tôi đảm bảo sẽ làm ngài thỏa mãn!" Hồng tỷ nói.
Tần Hán nhìn Lâm Dật:
"Bẻ hai cái tay gã được không? Nếu cậu không hài lòng, cộng thêm hai cái chân nữa?"
"Vậy thì phế cả đi, đỡ sau này lại đi hại người."
"Được, cậu dẫn người đi trước đi. Trận hỗn loạn này để anh thu dọn giúp cho."
Lâm Dật gật gù:
"Cực khổ, hai người kia giao cho anh xử lý."
"Không, không được!"
Tống Văn Long và Tống Văn Hải hoảng sợ, lăn lộn tới trước mặt Vương Oánh.
"Chị dâu, chị cầu xin giúp em đi, em biết sai rồi!"
Tống Văn Long không ngừng tự vả mặt mình. Nếu gã rơi vào tay bọn họ, thật sự không cần sống nữa rồi.
"Oánh Oánh, anh biết sai rồi. Anh để hết nhà và xe cho em. Anh một thân không ra khỏi nhà. Em ngàn vạn lần đừng để họ ra tay!" Tống Văn Hải cầu xin.
"Bây giờ nói những lời này còn có ích gì?"
Vương Oánh thở một hơi:
"Hai chúng ta đã kết thúc. Anh cầu xin tôi cũng vô dụng."
"Chẳng lẽ em không nhớ tình cảm vợ chồng giữa chúng ta chút nào sao? Một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa mà!"
"Lúc đuổi tôi ra khỏi nhà, sao anh không nói một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa đi? Nếu không có tiểu Dật hỗ trợ, chỉ sợ tôi đã phải lang thang đầu đường. Bây giờ nói những lời này đã chậm rồi."
"Anh biết anh có lỗi với em. Anh không bằng chó lợn. Nhưng anh thật sự biết sai lầm rồi, em đừng chấp nhặt với anh."
Bốp bốp bốp…
Thấy Tống Văn Hải quỳ trên đất, không ngừng tự tát vào mặt mình, Vương Oánh cũng có chút không đành lòng.
Tâm của phụ nữ đều làm bằng nước, không sao tàn nhẫn, tâm như sắt đá được.
"Tiểu Dật, nể mặt chị được không, để họ đi thôi. Chỉ cần sau này đừng để chị thấy họ ở Trung Hải là được."
"Chị đã nói, em nhất định nể mặt."
Lâm Dật nhìn sang Tần Hán:
"Để họ đi thôi. Từ nay rời khỏi Trung Hải, đừng xuất hiện ở đây nữa là được."
Vì chuyện này là của Vương Oánh, xử lý sự việc sau đó thế nào phải xem ý cô ấy. Lâm Dật không tự ý làm chủ.
"Mẹ nó, thật tiện nghi cho bọn chúng."
"Được rồi, bớt giận đi." Lâm Dật vỗ vai Tần Hán.
"Tôi đi trước đây. Chuyện này phiền anh. À đúng, chiếc Lykan của tôi đang ở chỗ anh, anh cứ lái đi, không cần trả lại."
"Lăn con bê đi, giữa hai ta, chuyện gì ra chuyện ấy. Đừng kéo sang chuyện khác, nếu không thì không xử lý được."
"Được, vậy tôi không khách khí với anh nữa."
Chào hỏi xong, Lâm Dật đẫn Vương Oánh rời khỏi quán bar, lái xe về khu Cửu Châu Các.
"Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai lại nói." Về nhà, Lâm Dật nói với Vương Oánh.
"Tiểu Dật, chuyện ngày hôm nay thực sự cảm ơn em. Nếu không có em, không biết chị phải làm sao bây giờ."
"Đều là việc nhỏ, không cần để ở trong lòng, nghỉ ngơi thật tốt đi."
"Ừm."
Đã xảy ra chuyện như vậy, Vương Oánh mệt mỏi vô cùng, không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng ngáy nhẹ nhàng.
Thấy cô ấy không có gì đáng ngại, Lâm Dật cũng về phòng mình nghỉ ngơi. Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh phát hiện Vương Oánh mặc áo ngủ đang làm bữa sáng trong bếp.
"Nhanh đi rửa mặt đi, bữa sáng gần xong rồi."
"Vậy em không khách khí."
"Ở đây là nhà em, em có gì phải khách khí?" Vương Oánh cười nói: "Là chị phải khách khí một chút mới đúng."
"Chị cũng không cần khách khí, cứ coi như nhà mình."
Rửa mặt xong xuôi, bữa sáng đã sẵn sàng. Tuy hình thức đơn giản, nhưng hương vị lại rất ngon.
"Chuyện trong nhà đều giải quyết xong, chị tính sau này thế nào?"
"Chị định bán nhà, sau đó mua nơi khác ở, xem như bắt đầu lại từ đầu."
"Đây cũng là biện pháp. Nhưng nếu chị không tìm được nơi ở thích hợp thì có thể ở chỗ em. Chín căn biệt thự này đều là của em, chị chọn căn nào tùy ý chị."
"Không phải chứ, chín căn biệt thự đều là của em?" Vương Oánh trừng mắt: "Cửu Châu Các là khu biệt thự số một Trung Hải, chín căn biệt thự phải có giá gần 10 tỉ."
"Chỉ mấy căn nhà mà thôi, chị không cần ngạc nhiên. Chị muốn ở căn nào tùy chị chọn."
"Hay thôi đi. Vị thái thái chính phòng như Kỷ tổng còn chưa tới đây ở, chị còn không phải tình nhân của em, sao có tư cách ở lại nơi này."
------
Dịch: MBMH Translate