"Cô ấy là cô ấy, chị là chị, sao phải phân biệt thế làm gì?"
"Vậy cũng không được. Lòng ghen tị của phụ nữ rất mạnh." Vương Oánh nói.
"Với cô gái hoàn mỹ như Kỷ tổng, em phải mau chóng bắt vào tay đi. Nếu em lỡ bỏ qua, sau này không tìm được người tốt như vậy đâu."
"Được rồi, em sẽ nắm chặt." Lâm Dật cười vui.
"Vậy là được."
Vương Oánh chống cằm, mỉm cười nhìn Lâm Dật:
"Em phải dựng thẳng cờ đỏ trong nhà, bằng không cờ màu bên ngoài không phất được đâu."
"Chị Oánh, ví dụ của chị thật là tuyệt."
"Cho nên phải nghe lời chị, nhanh chóng trói Tổng giám đốc về nhà mới là chuyện chính."
"Không thành vấn đề."
Sau khi ăn xong, Vương Oánh thu dọn bàn ăn, rồi từng người lái xe rời đi.
Rời khỏi nhà, Lâm Dật mở giao diện hệ thống, còn thiếu 1 cái đánh giá năm sao cuối cùng, nhiệm vụ chung cực mới có thể hoàn thành.
"Ngài có đơn hàng mới, xin tiếp nhận."
Khi Lâm Dật lòng vòng trên đường, trên điện thoại sáng lên tin báo đơn hàng.
Nội dung đơn hàng rất thú vị, là bảo anh đi mua một chiếc đồng hồ Patek Philippe nhái cao cấp, giá cả khống chế trong khoảng năm trăm đến một nghìn tệ.
Ngoài ra, phía dưới còn có dòng ghi chú nhỏ.
Nếu như không mua được Patek Philippe, đồng hồ nhái hàng hiệu cao cấp loại khác cũng có thể.
Nhưng vì giá cả quá mức dao động, để tránh cãi nhau tốn nước bọt, Lâm Dật gọi điện xác nhận với người mua.
Thế nhưng, sau khi bấm số, chuyện càng thú vị hơn phát sinh.
Trên màn hình điện thoại lại không hiển thị số, mà là tên Tống Giai.
Lâm Dật sửng sốt, việc này có phải là quá khéo không?
Người đặt đơn hàng lại là Tống Giai?
Đường dây mau chóng được kết nối.
"Chủ nhiệm Lâm, cậu nghỉ việc lâu như vậy, đây mới là lần đầu tiên gọi cho tôi đấy." Tống Giai cười khanh khách nói.
"Có phải là muốn tìm chị Tô mà không thấy, cho nên gọi đến chỗ tôi không?"
Nghe giọng Tống Giai, Lâm Dật cười đáp:
"Tôi cũng không muốn tìm bà cọp cái mãn kinh kia. Cô đặt đơn hàng trên app của Mỹ Đoàn muốn mua một chiếc đồng hồ đeo tay nhái cao cấp hiệu Patek Philippe hả? Tôi gọi điện sang xác nhận một chút."
"Hả?"
Tống Giai sững sờ:
"Tôi quả thực đặt đơn hàng, nhưng sao anh biết?"
"Bởi vì tôi chính là người chạy shipper, đã nhận chính đơn đặt hàng của cô."
"Không phải chứ, trùng hợp thế sao?" Tống Giai kinh ngạc thốt lên.
Tô Cách có biết chuyện liên quan đến Lâm Dật, nhưng cô vẫn kín miệng như bưng, không nói quá nhiều cho người khác.
Cho nên Tống Giai không biết Lâm Dật còn làm cả nghề shipper.
Cô cũng không biết Lâm Dật là thiếu gia nhà giàu.
"Quả thực trùng hợp."
"Chờ đã chủ nhiệm Lâm, cậu đang yên đang lành sao lại đi làm shipper làm gì? Sao cậu có thể làm công việc hầu hạ người khác như vậy chứ?" Tống Giai bất bình hộ Lâm Dật.
"Không phải cậu có quan hệ tốt với Tần Hán sao? Để anh ta tùy tiện sắp xếp công việc cho cậu, cũng không cần phải đi làm shipper."
Trước đây vì chuyện Tôn Hiểu Vũ nhảy lầu, cô đã biết chuyện quan hệ giữa Lâm Dật và Tần Hán.
Vì vậy Tống Giai không thể hiểu vì sao Lâm Dật lại đi làm công việc shipper.
"Công việc này rất tự do, cũng kiếm được kha khá. Tôi lại cảm thấy rất tốt."
"Tiền lương ở Đoàn ủy trường quả thực hơi thấp, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được. Cậu làm công việc như vậy quả thực đáng tiếc, không đáng tự hào chút nào."
"Không có gì đáng tiếc cả, ít nhất tôi cảm thấy rất tốt."
Lâm Dật cười nói, sau đó chuyển đề tài:
"Cô xác định muốn mua một chiếc đồng hồ Patek Philippe hàng nhái chất lượng cao hả? Nếu không có ý gì khác thì tôi đi mua ngay."
"Chờ đã, chủ nhiệm Lâm, tôi muốn từ bỏ đơn này. Tôi thật ngại khi để cậu phải làm chân chạy cho tôi."
"Đừng đừng đừng. Tôi xin ghi nhớ lòng tốt của cô, nhưng bản thân tôi chính là làm nghề này. Nếu cô để người khác nhận đơn, tiền cũng sẽ chuyển cho người ngoài mất."
Dù như thế nào, Lâm Dật cũng sẽ không để Tống Giai hủy đơn.
Với quan hệ giữa hai người, đánh giá năm sao chắc chắn không chạy thoát được, cuối cùng nhiệm vụ cũng có thể hoàn thành.
Nếu để người khác nhận đơn, không chừng mình còn phải tốn thời gian không ít để đi hoàn thành nhiệm vụ.
"Xác định không thành vấn đề sao? Tống Giai tôi có tài cán gì!"
"Có gì đâu. Nếu chị xác định mua, tôi lập tức đi."
"Vậy cũng được, vậy phiền chủ nhiệm Lâm rồi."
Tống Giai căn dặn:
"Nhất định phải giúp tôi chọn đò tốt, càng giống thật càng tốt, vượt dự toán một chút cũng không sao. Tuyệt đối đừng để người khác nhìn ra."
"Giao cho tôi là được."
Nói xong, Lâm Dật tắt máy, bắt đầu nghĩ xem đi đâu mua hàng.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, anh không nghĩ ra chỗ nào thích hợp.
Bởi vì với gia sản của Lâm Dật, anh đã sớm từ biệt hàng giả.
"Cô tiểu Tống làm người rất tốt, so với con cọp cái kia thì hơn quá nhiều. Có nên mua hẳn cho cô ấy một cái thật không nhỉ, dù sao cũng chẳng đáng mấy đồng?"
Quyết định xong, Lâm Dật lái xe đi quảng trường Thời Đại, nhẹ nhõm tới quầy hàng chuyên bán Patek Philippe.
Lâm Dật không hiểu nhiều về đồng hồ, cũng chỉ có thể chọn dựa vào dáng vẻ bên ngoài. Anh nhìn thấy một chiếc khảm nạm kim cương trên bề mặt, loại dành cho phụ nữ.
Hình dạng rất đẹp, hợp với vóc dáng xinh xắn lung linh của Tống Giai.
"Có thể lấy chiếc đồng hồ này cho tôi xem một chút không?"
Nữ nhân viên cửa hàng Patek Philippe đi tới:
"Tiên sinh, chiếc này giá một triệu bảy trăm hai mươi nghìn tệ, ngài nhất định muốn nhìn sao?"
"Hả? Tại sao không xác định? Cô sợ tôi không mua nổi sao?"
"Cô nói nhăng nói cuội cái gì đấy!"
Không đợi nữ nhân viên nói, một tiếng quát khẽ vang lên.
Lâm Dật nhìn sang bên, cảm giác khá quen mắt với người đang đi tới.
Dường như đó là cửa hàng trưởng Patek Philippe. Chiếc đồng hồ kỷ niệm 175 năm trên tay hắn chính là do cô ấy đưa tới.
"Chị Hà, em không nói gì mà, chỉ báo giá cho anh ta thôi." Nữ nhân viên cửa hàng vô tội nói.
"Còn ngụy biện!"
Cửa hàng trưởng dạy bảo:
"Đi nhà kho đợi tôi, đợi lát nữa tính sổ với cô!"
Vô duyên vô cớ bị dạy cho một trận, nữ nhân viên cực kỳ uất ức, nhưng cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn quay về kho hàng phía sau, chờ cửa hàng trưởng tới lại hỏi tình huống.
"Lâm tiên sinh, thật ngại quá. Cô ấy là người mới tới, không hiểu quy định. Ngài đừng chấp nhặt với cô ấy." Cửa hàng trưởng xin lỗi.
"Tôi cũng không phải người hẹp hòi như vậy, nhưng các cô tốt nhất nên tăng mạnh huấn luyện nghiệp vụ một phen."
"Vâng vâng vâng, Lâm tiên sinh dạy phải. Chúng tôi sẽ chú ý việc này." Cửa hàng trưởng nói.
"Lâm tiên sinh, ngài vừa ý với chiếc này sao? Tôi lấy ra cho ngài xem."
"Không cần nhìn, bọc lại là được."
Cô cửa hàng trưởng thầm mừng, liên tục cảm thán.
Quả nhiên là cự phú một phương!
Đồng hồ giá hơn một triệu bảy chẳng khác gì một trăm bảy mươi hai tệ trong mắt người ta.
"Lâm tiên sinh, vì ngài là hội viên Kim cương của Quảng trường Thời Đại, có thể chiết khấu 30%. Tôi bỏ đi số lẻ cho ngài, còn lại một triệu hai trăm nghìn."
"Được, bọc lại cho tôi đi."
Mua bán rất mau lẹ, quẹt thẻ xong xuôi, Lâm Dật xách đồng hồ rời đi.
Cùng lúc đó, nữ cửa hàng trưởng vội vàng quay về kho hàng, chuẩn bị xử lý chuyện vừa rồi.
"Chị Hà, vừa nãy em cũng không làm gì sai mà. Nhìn dáng vẻ anh ta là biết không có sức mua, còn lãng phí thời gian giới thiệu với anh ta làm gì?"
"Cô nói anh ta không có sức mua?"
Nữ cửa hàng trưởng lấy hóa đơn của Lâm Dật ra:
"Không tới ba phút, người ta đã mua đứt chiếc đồng hồ giá một triệu bảy trăm hai mươi nghìn này, cô nói anh ta có sức mua không?"
Nữ nhân viên ngây người:
"Không tới ba phút đã mua luôn đồng hồ một triệu bảy trăm hai mươi nghìn?"
"Thế này đã là gì, trước kia anh ta mua lại chiếc đồng hồ kỷ niệm 175 năm còn không thèm nháy mắt một cái."
------
Dịch: MBMH Translate