Nghe nói xong, nữ nhân viên tan nát cõi lòng.
"Anh ta nhiều tiền như vậy sao?"
"Vậy cô cho là thế nào?" Nữ cửa hàng trưởng dạy dỗ.
"Sau này phải mở rộng tầm nhìn ra, đừng thấy khách hàng trẻ tuổi đến là cho rằng người ta không mua nổi. Đây chính là bài học, hiểu chưa!"
"Em biết rồi, lần sau chắc chắn không dám nữa."
Mua xong đồng hồ, Lâm Dật lái xe đi đến chỗ Tống Giai.
Tống Giai ở trong căn hộ độc thân loại nhỏ, có gác xếp. Hai tầng gộp lại có diện tích hơn 50 m2.
Tống Giai trang điểm rất tùy tiện, mặc một chiếc áo choàng trắng để lộ hai chân.
Nhìn lướt qua trông như không mặc quần.
"Chủ nhiệm Lâm vào đi, trời nóng như vậy, chắc là mệt chết rồi hả?"
"Cũng không đến mức đó. Tôi mua đồng hồ cho cô rồi đây, xem có hài lòng không."
Nhận đồng hồ Lâm Dật đưa tới, Tống Giai giật nảy cả mình.
"Không phải chứ, món hàng nhái này thật quá. Nếu không nói là giả, tôi còn tưởng nó là thật đấy."
Tống Giai đeo đồng hồ vào tay, ngắm nghía cả nửa ngày.
"Chủ nhiệm Lâm thật sự tài năng, lại có thể đào móc ra thứ tốt như vậy, chắc phải tiêu thêm không ít tiền."
Lâm Dật thấy buồn cười, đây là đồng hồ thật còn gì.
Nhưng Lâm Dật cũng không nói rõ.
Bởi vì với tiền lương của Tống Giai, chắc chắn cô không trả nổi một triệu hai tệ. May mà anh không nói chân tướng cho cô biết.
"Cũng không bao nhiêu tiền, dù sao cũng là đồng nghiệp một thời gian, coi như quà tôi tặng cô đi."
"Đừng nha chủ nhiệm Lâm. Nếu anh nói như vậy, tôi sẽ tưởng lầm là anh muốn tán tỉnh tôi đấy." Tống Giai cười khúc khích nói.
"Chú ý thân phận của mình nha, dù sao cũng là cô giáo của người ta."
"Ở đây là nhà tôi mà, cũng không có người ngoài." Tống Giai nói: "Rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền, tôi thanh toán lại cho anh."
"Mất 260 tệ. Tôi quen người bán đồng hồ, không mất bao tiền."
"Chủ nhiệm Lâm, anh thật làm cho tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa, lại còn quen người bán đồng hồ giả. Có người quen chính là dễ dàng như vậy đó."
Nói xong, Tống Giai dùng Wechat chuyển cho Lâm Dật 260 tệ.
"Chủ nhiệm Lâm, tôi chuyển tiền sang cho anh rồi nhé."
Lâm Dật gật gù:
"Nếu không còn chuyện gì, tôi đi trước đây. Đừng quên đánh giá năm sao đó."
"Không thành vấn đề, tôi làm ngay đây."
Tống Giai nhấc điện thoại lên, chuẩn bị đánh giá.
Nhưng cô vừa định làm, ánh mắt bỗng sáng quắc lên nhìn về phía Lâm Dật.
"Cô dùng vẻ mặt đó nhìn tôi làm gì? Tại sao tôi cảm giác giống như cô muốn đánh gục tôi hả?"
"Chủ nhiệm Lâm, tôi muốn hỏi anh một chuyện." Tống Giai có vẻ xấu xa nói, rất có cảm giác giống như nhìn thấy khách quen.
"Hỏi tôi chuyện gì?"
"Anh biết giả làm người giàu không?"
Hử?
Nói cái gì thế, anh đây vốn là người giàu có đó nha!
"Cô rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tối nay tôi có buổi họp bạn học. Nhưng anh biết đấy, ngày nay họp mặt bạn học chính là chỗ để khoe giàu. Tôi không muốn người ta hạ thấp mình."
"Vòng vèo cả ngày, thì ra cô mua chiếc đồng hồ này để khoe giàu à?"
"Đương nhiên rồi." Tống Giai nói: "Hiện giờ tâm trí con người ta âm u lắm, chỉ ước gì anh kém hơn họ. Tôi sẽ không để họ được toại nguyện."
"Nhưng cô chỉ là trợ lý Uỷ ban đoàn trường đại học, tiền lương không bao nhiêu, cũng không cách nào khoe giàu mà."
"Cho nên tôi mới hỏi anh có biết giả làm người giàu không, đến lúc đó giả làm bạn trai tôi, để bọn họ biết hiện tại tôi sống rất tốt, làm tức chết họ đi."
"Không đến nỗi đó chứ? Nếu cô thật sự không vừa mắt những người kia thì đừng đến là được."
"Ban đầu tôi thật sự không muốn đi, nhưng anh không biết chứ, đám người kia thật sự đáng ghét."
Tống Giai càng nói càng hăng hái, ngồi khoanh chân trên ghế sa lông.
"Nói cái gì mà, học sinh xuất sắc thời đại học hiện giờ chắc là kiếm khá lắm, ít nhất một năm cũng thu nhập tiền triệu chứ."
"Đám học sinh kém chúng tôi không có tiền đồ nhất, ra ngoài chỉ có thể lái xe như Mercedes-Benz, BMW, không so được với Giai Giai."
Tống Giai càng nói càng tức:
"Chủ nhiệm Lâm, anh nghe xem, chẳng phải rõ ràng là đang khích bác tôi sao? Nếu tôi còn không đi, chẳng phải bị họ cười chết."
"Vậy được, vừa vặn tôi cũng rảnh rỗi, đi theo cô một chuyến."
"Ừ." Tống Giai gật đầu liên tục. "Chủ nhiệm Lâm, đến lúc ấy anh nhất định phải ra vẻ cực kỳ giàu có, muốn thổi phồng kiểu gì thì thổi. Anh cứ nói mình có trong tay vài công ty, thân mang tài sản kếch xù, tranh thủ lắc lư ngã hết bọn họ đi!"
"Ạch, để tôi thử xem."
Lâm Dật cũng có phần không chắc chắn. Bản thân anh lại không có khí chất giàu sang gì.
Loại trường hợp như này, tìm Tần Hán dường như thích hợp hơn.
"Hi hi, cảm ơn chủ nhiệm Lâm." Tống Giai cười híp mắt.
Cô nói:
"Hiện giờ tôi đi tắm, chờ âu phục thuê đưa đến, chúng ta đi ra ngoài."
"Cô còn thuê âu phục sao?"
"Đúng nha." Tống Giai nói: "Ban đầu, tôi định tìm bạn đến giúp đỡ, nhưng tôi lại cảm thấy anh càng đẹp trai hơn người ta, cũng có khí chất hơn. Cho nên, tôi cho anh ta lượn luôn, tìm anh giúp đỡ."
"Không ngờ tôi lại còn cướp chuyện làm ăn của người khác, không tốt lắm đâu."
"Hết cách rồi, ai bảo chủ nhiệm Lâm đẹp trai như vậy."
"Tôi thích người thành thật như cô."
Tống Giai cười hì hì:
"Chủ nhiệm Lâm chờ chút nhé, trong tủ lạnh có hoa quả và đồ uống, coi đây như nhà mình là được, không cần khách khí."
"Được, cứ đi làm chuyện của cô đi."
"Ừ."
Tống Giai đi phòng vệ sinh. Lâm Dật quả thật hơi khát nước, nhưng từ bỏ ý định mở tủ lạnh.
Tống Giai cũng có thói quen mang tất chân, chắc cũng đặt vài đôi trong tủ lạnh. Thôi thì uống nước sôi để nguội đi.
Trong lúc này, âu phục mà Tống Giai thuê cũng đã được đưa tới.
Người đưa quần áo cũng là đồng nghiệp của Lâm Dật, là một người chạy shipper.
Nửa giờ sau, Tống Giai tắm xong đi ra. Cô quấn khăn tắm quanh người, tuy vóc dáng không bùng nổ như Tô Cách, nhưng hình ảnh này cũng có đầy đủ sức hấp dẫn.
"Chủ nhiệm Lâm, trên khay trà có máy tính, tự anh dùng nhé. Tôi đi trang điểm, chắc hai mươi phút là xong."
"Được rồi, thuận tiện đánh giá năm sao đi, tôi đang chờ đây này."
"OK, không thành vấn đề."
Tống Giai trở về phòng trang điểm. Lâm Dật rảnh rỗi chơi điện thoại di động.
Không đến mấy phút, đánh giá năm sao của Tống Giai hiện ra.
Cùng lúc đó, gợi ý của hệ thống cũng vang lên trong đầu Lâm Dật.
【Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng 100 nghìn điểm thông thạo】
【Độ thuần thục nghề nghiệp: 100%, thưởng 3 tỷ nhân dân tệ!】
【Khóa nghề Shipper, không thể mở khóa.】
Thấy phần thưởng ba tỷ nhân dân tệ, Lâm Dật chẳng hề rung động chút nào. Chuyện này hoàn toàn trong tính toán của anh.
Nhiệm vụ thưởng cho 100 nghìn điểm giá trị thông thạo, cuối cùng còn thưởng cho ba tỷ nhân dân tệ, vậy là đã rất tốt.
Dù sao trước đây 200 nghìn điểm giá trị thông thạo mới thưởng cho hai tỷ, anh cũng đã thấy đủ.
Lâm Dật nhìn thông báo, thấy nghề shipper đã bị khóa.
Điều thú vị là, trong bảng thuộc tính có thêm một huy hiệu màu vàng, khá giống hệ thống thành tựu trong game.
Lâm Dật thả lỏng nằm trên ghế sa lông, nghiên cứu bước kế tiếp nên làm cái gì.
Hai nghề giảng viên và tài xế Didi đã kết thúc thời gian đóng băng, cho nên cần lựa chọn một nghề làm nhiệm vụ chung cực tương ứng.
"Cô giáo Tống." Lâm Dật gọi với lên gác xếp.
"Có chuyện gì vậy? Đừng vội, tôi sắp trang điểm xong rồi."
"Không có việc gì lớn, cô cứ trang điểm đi." Lâm Dật nói: "Tôi muốn hỏi, có phải trường học sắp nghỉ không?"
"Ừ, còn hai mươi mấy ngày nữa là sẽ thi kết thúc năm, chủ nhiệm Lâm có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì, cô cứ làm việc tiếp đi."
Lâm Dật tính toán. Nếu thế, trước tiên cần phải hoàn thành nhiệm vụ chung cực của nghề giảng viên này trước.
Bằng không, chờ khi các sinh viên nghỉ cả, dù mình có mở ra nghề cũ này cũng không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ.
Vì lẽ đó, chính là nghề này đi!
------
Dịch: MBMH Translate