Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 231 - Chương 229. Sao Lại To Lên?

Chương 229. Sao Lại To Lên?
Chương 229. Sao Lại To Lên?

Chờ khoảng nửa giờ sau, Tống Giai mới ung dung từ trên gác xếp đi xuống.

Sau khi trang điểm xong cô không giống với phong cách thường ngày.

Tống Giai thuộc dạng cô gái nhà bên, không phải loại hình phóng khoáng như Tô Cách.

Nhưng hôm nay, cô đã mặc một chiếc váy liền thân màu đen, trong vẻ vui tươi chứa một chút hoang dã và to gan, khiến Lâm Dật suýt không nhận ra.

Khuyết điểm duy nhất chính là vóc dáng của cô không kinh ngạc như Tô Cách. Nếu để Tô Cách mặc như vậy, có lẽ hiệu quả sẽ còn tốt hơn.

"Chủ nhiệm Lâm, anh cảm thấy tôi mặc đồ này thế nào? Có cảm giác như trang phục của nữ công chức tinh anh hay không?"

"Có một chút."

"Chỉ một chút thôi sao?" Tống Giai bĩu môi: "Vậy anh đợi lát nữa, tôi lấy trang bị khác ra, hiệu quả sẽ còn tốt hơn nữa.”

Nói xong, Tống Giai tới tủ lạnh, lấy ra một đôi tất chân màu da, thành thạo đeo vào chân mình.

Ngoài ra, cô còn tìm một đôi giày cao gót màu đen buộc dây. Vóc dáng vốn thuộc tầm trung của Tống Giai được giày cao gót hỗ trợ lập tức trở nên cao gầy, thêm mấy phần phong cách ngự tỷ.

"Chủ nhiệm Lâm, hiện giờ thế nào?"

Lâm Dật vuốt cằm, bình phẩm từ đầu đến chân:

"Cảm giác khá hơn nhiều. Nhưng tôi luôn cảm thấy lạ lạ chỗ nào đó, thật sự thiếu một chút gì đấy."

"Không thể nào! Tôi đã mặc hết trang bị vào rồi, sao còn chưa đủ tư vị?" Tống Giai có chút uể oải.

"Tôi cảm thấy cô nên hỏi Tô Cách một chút xem. Cô ấy thường ngày cũng theo loại phong cách này."

"Đây là bộ trang điểm mà chính chị Tô chọn cho tôi. Tôi chuẩn bị bộ trang phục này mất hết vài nghìn tệ của tôi đấy."

Bỗng nhiên, Tống Giai sáng mắt lên, như nghĩ tới điều gì đó.

"Chủ nhiệm Lâm, anh nói tôi mặc đồ này còn thiếu chút tư vị là so sánh từ chị Tô mà ra sao?"

"Ừ." Lâm Dật gật đầu nói.

"Vậy tôi biết thiếu ở đâu rồi." Tống Giai hứng thú nói: "Chủ nhiệm Lâm chờ một lát, tôi lập tức xuống ngay."

Thấy Tống Giai hào hứng, Lâm Dật không biết cô nghĩ tới điều gì, đành chờ ở tầng dưới.

Gần mười phút sau, Tống Giai mới đi xuống.

Quần áo không có thay đổi gì, nhưng vóc dáng khác hẳn.

Không chỉ phía trước lồi, đằng sau cũng vểnh hơn.

Thần kỳ a!

"Chủ nhiệm Lâm, anh xem tôi hiện tại thế nào?"

Tống Giai quay một vòng tại chỗ, biểu hiện mọi góc độ.

"Không tồi không tồi, lần này đúng vị rồi." Lâm Dật gật đầu: "Nhưng làm sao được vậy?"

"Lót ấy mà." Tống Giai không e dè chút nào.

"Thật sự người so với người tức chết người, hàng so với hàng đáng ném. Chị Tô mỗi ngày đi làm đều phải mặc đồ lót nhỏ đi một số, còn tôi lại phải độn thêm, quá đáng thương."

"Không sao, ngực nhỏ đỡ tốn vải. Cô như vậy cũng đỡ tốn cacbon, tiết kiệm năng lượng."

"Ha ha, chủ nhiệm Lâm vẫn biết nói chuyện." Tống Giai cười lớn: "Nào nào nào, gần đến giờ rồi, đổi âu phục đã, chúng ta xuất phát."

"Ừ."

Lâm Dật gật gù, đổi sang bộ âu phục mà Tống Giai thuê về.

"Chà chà chà, không xong rồi, chủ nhiệm Lâm quá đẹp trai, cảm giác tôi không giữ nổi mất." Tống Giai cười hì hì nói.

"Chờ lúc nào cô đến ngày lại tới tìm tôi, chắc chắn cho cô cơ hội này."

"Hi hi, tôi lại không dám cướp người với chị Tô."

Nói xong, Tống Giai kéo Lâm Dật tới trước gương, ôm lấy tay anh ta.

"Chủ nhiệm Lâm, hai chúng ta đi ra ngoài như vậy sẽ không bị ai hoài nghi chứ?"

"Rất tốt, không vấn đề gì."

"Đi thôi." Tống Giai đắc ý.

"Chủ nhiệm Lâm, sau khi đến khách sạn, anh nhất định phải lấy ra khí chất nhà giàu mới nổi, cất bước là phải lục thân bất nhận, kiềm chế hết bọn họ lại. Tôi muốn ép hết tất cả các góc của bọn họ."

"Tôi sẽ cố gắng." Lâm Dật cười cười.

Có điều, với trạng thái của mình hiện tại cũng không cần giả vờ, lái chiếc Koenigsegg qua là xong.

Chuẩn bị xong xuôi, hai người cùng xuống nhà.

"Cô làm sao lại xuống tầng hầm?"

"Xe tôi đậu ở tầng hầm mà." Tống Giai nói: "Tôi mượn chiếc A6 của chị Tô, lái xe này không mất mặt."

"Cộ xác định dùng A6 của Tô Cách hả? Tôi có thể lấy tới xe càng tốt hơn." Lâm Dật đề nghị.

"Xe tốt hơn? Chiếc Koenigsegg kia sao?"

"Làm sao cô biết?"

"Trước đây tôi có thấy cậu lái rồi nha." Tống Giai nói.

"Nhưng chiếc xe đó chẳng phải của Tần Hán sao? Việc của tôi cũng chẳng phải việc lớn, không cần mượn xe của người ta. Đều là ân tình cả, sau này không dễ trả. Lái A6 của chị Tô là được rồi."

Lâm Dật yên lặng, suy nghĩ nửa ngày, hóa ra coi xe của mình là của Tần Hán à?

"Được rồi, cô nói A6 thì A6 đi."

Xuống tầng hầm bãi để xe, hai người lên xe.

"Chủ nhiệm Lâm, chúng ta đi khách sạn Bán Đảo."

Hử???

Lâm Dật sửng sốt, loanh quanh mãi, hóa ra dùng bữa tại địa bàn của mình. Vậy lại càng dễ làm.

Lâm Dật lái xe, quen thuộc đến khách sạn Bán Đảo.

"Quản lý Vương, Lâm tổng đến rồi!"

Nghe thấy quản lý sảnh gọi, Vương Thiên Long đang kiểm tra công tác phòng cháy chữa cháy lập tức dừng việc, thấy thật sự là Lâm Dật tới.

"Chờ đã, không ai được hành động!"

Vương Thiên Long lập tức dặn dò:

"Không ai được chào hỏi Lâm tổng."

"Hả? Lâm tổng đến rồi, không chào hỏi hình như không tốt cho lắm."

"Không thấy Lâm tổng có cô gái bên cạnh sao? Chắc đó là người mới cưa được, cho nên không thể bại lộ thân phận của Lâm tổng khi chưa được sự cho phép." Vương Thiên Long nói.

"Thông báo, không ai được làm lộ thân phận của Lâm tổng. Nhớ câu nói kia, ai mà làm lỡ chuyện tán gái của Lâm tổng thì phải cuốn gói rời khỏi đây."

Nếu như có một ngày Lâm Dật đăng cơ, vị trí đại nội tổng quản không phải Vương Thiên Long thì không còn ai khác thích hợp hơn nữa.

"Biết rồi quản lý Vương."

Quản lý sảnh đặc biệt cảm thán:

"Thực sự sống đến già, học đến già."

Lâm Dật và Tống Giai vào thang máy, cùng đi lên tầng ba, đẩy cửa phòng riêng số 306.

Trong phòng có cái bàn tròn lớn, có khoảng hai mươi mấy người, hiện tại vẫn còn dư nhiều chỗ trống.

Lâm Dật liếc nhìn, trong phòng có 24 người, phụ nữ chiếm đa số, nhưng người nào cũng trang điểm dày cộp, trang phục lộng lẫy, còn có mùi nước hoa gay mũi.

"Ôi, Giai Giai đến rồi sao, mọi người đã đủ, chỉ chờ cậu đấy."

Cô gái vừa nói chuyện tên là Lý Tuyết Như, là bạn cùng phòng thời đại học của Tống Giai, nhưng quan hệ giữa hai người khá tệ.

"Thực sự thật không tiện." Tống Giai cười nói.

"Hôm qua lăn lộn đến muộn quá, đến gần sáng mới ngủ được. Vừa đặt lưng là đã đến gần trưa mới dậy, để mọi người đợi lâu."

Lâm Dật: ???

Đúng thật là chèn ép mọi góc độ mà!

Trong nháy mắt, Lâm Dật phát hiện ánh mắt của những cô gái trong phòng lập tức nóng rực lên, giống như muốn ăn thịt người.

"Giai Giai, cậu đúng là, sau khi tốt nghiệp, cậu lại kiếm được anh bạn trai đẹp trai như thế, chắc mỗi tối đều hưng phấn không đi nổi chứ?" Lý Tuyết Như nói.

"Chuyện này không lên được đài, nói nhiều thật không tiện." Tống Giai cười.

"Dù sao cũng không có mấy người mạnh như động cơ xe như bạn trai tớ được."

Lâm Dật: Cô thật sự dám nói hả?

Chỉ có điều, hai người họ chưa “bạch bạch bạch” nhau, sao cô ấy biết rõ như vậy nhỉ?

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 229.
Bình Luận (0)
Comment