Tống Giai nói xong, Lâm Dật phát hiện những người đàn ông con trai ngồi ở đây hầu như đều liếc đi nơi khác, có vẻ như nói đến nỗi đau của họ.
Kéo qua hai cái ghế, hai người ngồi xuống, Tống Giai giới thiệu:
"Giới thiệu cho mọi người một chút, đây bạn trai tớ, tên là Lâm Dật."
Lâm Dật khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
"Nào nào nào, đủ người rồi, gọi món đi thôi."
Người con trai vừa nói chuyện tên là Tiền Húc, là lớp trưởng thời đại học của Tống Giai.
Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta tiếp nhận chuyện kinh doanh của gia đình, doanh thu một năm gần 1 triệu. Trong đám bạn học của Tống Giai, anh ta có thể xem như người làm rất khá.
"Lớp trưởng, tớ nghe nói, sau khi tốt nghiệp cậu đã tiếp nhận chuyện kinh doanh trong nhà, hiện giờ làm ăn cũng khá."
"Cũng tạm, doanh thu năm cũng hơn 1 triệu tệ, miễn cưỡng sinh hoạt." Tiền Húc cười ha ha.
"Doanh thu một năm hơn 1 triệu còn nói miễn cưỡng sinh hoạt? Vậy tớ càng không sống nổi."
"Lão Tôn, nghe nói cậu vào ngân hàng làm, đãi ngộ thu nhập cũng không kém chứ?"
"Không so được với cậu. Tính cả lương và thưởng, thêm thu nhập xám, miễn cưỡng cũng được 500 nghìn, quá thảm."
"Tốt mà, mặc dù ở Trung Hải thì lương bổng như vậy cũng đủ rồi."
"Đời tớ vậy là xong, chắc cũng không có hi vọng thăng chức gì."
Tiền Húc cười cười nhìn sang người con trai khác:
"Hạo Tử, nghe nói cậu đã chạy lên chức Trưởng khoa, khá lắm. Thêm tám, mười năm nữa, cậu lên làm Trưởng phòng cũng không thành vấn đề."
"Cậu đừng giễu cợt tớ. Lên làm Trưởng khoa coi như điểm cuối của tớ rồi. Chuyện Trưởng phòng ấy à, chỉ có thể xem ý Trời thôi." Người tên Hạo Nam nói.
"Theo tớ thấy, trong đám bạn học chúng ta, người làm ăn tốt nhất vẫn là Tuyết Như. Không có ai sánh bằng cậu ấy."
"Cũng đừng nói như vậy." Lý Tuyết Như cười nói.
"Các cậu xem bạn trai Giai Giai chẳng phải cũng là một nhân tài sao, chắc công việc cũng không kém?"
Tống Giai sững sờ.
Trước khi ra ngoài, dường như hai người quên thương lượng chuyện này.
Nếu anh ta nói mình làm shipper, chẳng phải thành chuyện cười cho bọn họ?
"Mở công ty, miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai." Lâm Dật cười nói.
"Đúng đúng đúng, một công ty nhỏ mà thôi, không có gì hay mà khoe khoang."
Vì trước đây không bàn sẵn kịch bản, Tống Giai sợ nói nhiều bị lộ, cho nên không nói nhiều về đề tài này.
"Công ty nhỏ? Nhỏ cỡ nào?"
Lý Tuyết Như nói:
"Bạn trai tớ cũng mở một công ty nhỏ, hiện giờ giá thị trường đã đạt 80 triệu. Sang năm, chỉ cần nỗ lực thêm, vượt qua mốc 100 triệu tệ cũng không thành vấn đề."
"Tiểu Như, công ty của chúng ta không lớn, dù vượt 100 triệu, thực ra cũng không là gì cả."
Người vừa nói là bạn trai của Lý Tuyết Như, tên là Cao Nhân Tinh, là ông chủ của một công ty lập nghiệp.
"Nói cũng phải. Đã lập nghiệp hơn hai năm, giá trị mới hơn tám mươi triệu, quả thực hơi ít."
Lý Tuyết Như nhìn sang Tống Giai:
"Giai Giai, công ty của bạn trai cậu dù có nhỏ cũng không thể nhỏ hơn bạn trai tớ chứ?"
"Chắc cô hiểu lầm. Tôi vẫn rất lớn, bằng không cũng không thể lăn lộn suốt một đêm, mạnh hơn bạn trai cô nhiều."
Phì…
Mấy cô gái ở đây phì cười.
Đã nói là họp bạn cùng lớp, sao còn lái xe vòng vèo như thế.
Lý Tuyết Như lúng túng:
"Tớ không có ý đó, tớ nói là quy mô công ty."
"Tôi cũng không nói chuyện khác mà." Lâm Dật vẻ vô tội nói: "Nói sao cô cũng hiểu sai, không phải tại thói quen nghề nghiệp chứ?"
"Anh!"
Lý Tuyết Như tức giận. Gã này chẳng biết giữ mồm giữ miệng chút nào.
"Lâm tiên sinh, anh nói như vậy có điểm thiếu khách khí." Cao Nhân Tinh nói.
"Sao vừa nhắc tới công ty của anh, anh lại tỏ thái độ công kích như vậy? Chẳng lẽ nói đến nỗi đau của anh? Cảm giác quy mô công ty mình không tốt nên không nói ra được?"
"Tôi tới tham gia tụ họp bạn học của Giai Giai nên muốn khiêm tốn một chút. Nếu tôi cũng khoe khoang giàu sang như thế thì thật ngại quá."
"Mọi người đều là bạn học, không có người ngoài, tùy tiện tâm sự chút có là gì? Chẳng lẽ sợ chúng tôi vay tiền anh?"
"Đúng vậy."
Lý Tuyết Như: ...
Anh sao không ra bài theo lối cũ chứ!
Thấy Lý Tuyết Như muốn phát điên, Tống Giai thầm cười lớn không ngừng.
Chủ nhiệm Lâm quá lợi hại, dăm ba câu đã dập tắt lửa của cô ta.
Giả vờ thực sự quá giống rồi!
"Được rồi được rồi, trước tiên không nói chuyện này nữa." Tiền Húc nâng ly nói.
"Đã bao lâu không gặp mặt, chúng ta có thể tụ tập một nơi như thế này cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Mọi người mở lòng uống đi, hôm nay tớ mời khách, đừng ai giành với tớ."
"Lớp trưởng, cậu nói gì đó? Lần tụ tập bạn học này là do tớ thu xếp, sao có thể để cậu dùng tiền mời khách?" Lý Tuyết Như tranh nói.
"Để bạn trai tớ trả là được. Hơn nữa, anh ấy rất quen với quản lý của khách sạn Bán Đảo, bằng không cũng đã không thể mở tụ hội ở đây."
"Không phải chứ, Cao tiên sinh còn quen biết quản lý khách sạn Bán Đảo?" Tiền Húc bất ngờ hỏi.
Cao Nhân Tinh gật gù, vẻ mặt hiện cảm giác ưu việt.
"Trước đây tôi cùng mấy người bạn đầu tư tới đây hoạt động mấy lần, thường xuyên qua lại, cho nên quen biết quản lý Vương. Tôi nói một câu, người ta cũng sẽ nể mặt một chút."
"Cao tiên sinh thực sự quá lợi hại. Chúng tôi đều chỉ là người làm ăn nhỏ, không có quan hệ giao thiệp lớn cỡ này." Tiền Húc cười nói.
"Tớ đề nghị, mọi người kính Cao tiên sinh một ly. Sau này chúng ta chính là bạn, phải thường xuyên liên hệ."
"Đúng, mọi người nâng ly đi." Hạo Tử nâng ly.
"Đều là bạn học, khách khí như thế làm gì?" Lý Tuyết Như cũng nâng ly, lòng hư vinh được thỏa mãn trước giờ chưa từng có.
Nhưng ngay khi nâng ly, Lý Tuyết Như nhìn thấy đồng hồ trên tay Tống Giai, mắt chợt sáng lên.
"Giai Giai, chiếc đồng hồ cậu đeo này rất đẹp, hiệu gì vậy?" Lý Tuyết Như dời đề tài, cười nói.
"Chiếc đồng hồ hiệu LV của tớ chỉ có chút như vậy."
"Tớ cũng không biết thương hiệu gì, là bạn trai tặng tớ." Tống Giai không thèm để ý nói: "Dường như là Patek Philippe."
"Lại là Patek Philippe?"
Tiền Húc kinh ngạc, cảm giác khó tin được là Tống Giai đeo lại đồng hồ này.
"Thương hiệu này tốt lắm sao?" Lý Tuyết Như hỏi: "Dường như không bằng LV chứ?"
"Tuyết Như, nếu cậu nói vậy thì là người ngoài ngành rồi."
Tiền Húc giải thích:
"Patek Philippe là vua đồng hồ, là hàng hiệu đồng hồ tiếng tăm nhất thế giới, thậm chí còn không có hai chữ “một trong”. Tuy LV cũng coi như hàng xa xỉ, nhưng ở lĩnh vực đồng hồ không thể nào so sánh được với Patek Philippe."
"Lại, lại tốt như vậy sao?" Lý Tuyết Như có chút lúng túng nói.
"Nhưng tớ cảm thấy thứ này còn phải xem giá cả. Đồng hồ hàng hiệu cao cấp khác không nhất định đã kém hơn Patek Philippe."
"Cậu nói vậy cũng có đạo lý." Tiền Húc gật đầu.
"Tớ thấy trên đồng hồ của cậu nạm hơn mười viên kim cương, chắc không rẻ?"
"Ánh mắt của lớp trưởng vẫn tốt." Lý Tuyết Như vươn đồng hồ của mình ra.
"Chiếc đồng hồ của tớ nạm mười hai viên kim cương Nam Phi, lúc mua mất hơn bốn trăm hai mươi nghìn tệ."
"Trời ạ, không phải chứ! Mua cái đồng hồ đã bỏ ra bốn trăm hai mươi nghìn? Đã sắp bằng lương cả năm của tớ rồi." Lão Tôn kinh ngạc bật thốt lên.
"Thực ra tớ cũng cảm thấy chiếc đồng hồ này quá đắt, lúc mua cũng không đồng ý. Nhưng vì là sinh nhật của tớ, lão Cao nhà tớ cố ý tặng chiếc đồng hồ này. Tớ cũng không thể nào từ chối, chỉ đành nhận lấy."
Lâm Dật nở nụ cười.
Chẳng trách Tống Giai rất thẳng thắn nói với mình là phải cố gắng tỏa ra khí chất đại gia. Đám bạn học này của cô ấy thực sự biết khoe.
Xem ra mình cũng không thể khiêm tốn nữa.
P/S: Giới thiệu truyện hay cùng thể loại đã full: Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ
------
Dịch: MBMH Translate