"Đúng rồi Giai Giai, Patek Philippe là số một trong giới đồng hồ hàng hiệu hả? Chắc chắn đắt hơn của tớ nhiều."
"Chuyện này…"
Tống Giai do dự. Cái đồng hồ mà cô mua chỉ là đồ nhái, làm sao biết đồ thật bao nhiêu tiền?
"Tuyết Như, cậu cũng đừng hỏi mãi. Đồng hồ của cậu đã có giá hơn bốn trăm nghìn tệ, có mấy cái có thể so với cậu." Tiền Húc khen, còn liếc liếc Cao Nhân Tinh vài cái.
Người này không tầm thường, đợi lát nữa dùng cơm phải cố gắng mời vài ly, kéo quan hệ, mở rộng mạng lưới giao thiệp của mình.
"Một triệu hai." Lâm Dật lạnh nhạt đáp.
"Hả? Anh nói gì?" Lý Tuyết Như sửng sốt: "Thứ gì một triệu hai?"
"Không phải cô hỏi đồng hồ trên tay Giai Giai giá bao nhiêu tiền sao? Tôi đã bỏ ra một triệu hai nhân dân tệ để mua nó."
Hít…
Tất cả mọi người bất ngờ nhìn Lâm Dật, vẻ mặt biến hóa liên tục.
Vậy mà bỏ ra một triệu hai để mua chiếc đồng hồ, có phải là quá xa xỉ không?
Bạn trai của cô ấy nhiều tiền như vậy sao?
Tống Giai âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may chủ nhiệm Lâm phản ứng nhanh, báo cái giá.
Nhưng giá này có phải là nói quá không?
Lý Tuyết Như nói đồng hồ của cô ấy hơn bốn trăm nghìn, chúng ta báo năm trăm nghìn là được. Con số một triệu hai vẫn hơi cường điệu quá.
Ai, không sao, chỉ cần ép cô ta lại là được.
"Patek Philippe có loại đồng hồ đắt như vậy sao?" Người tên Hạo Tử nghi ngờ: "Đây là đồng hồ đeo tay giá trên trời à?"
"Giá trên trời cũng không đến nỗi." Cao Nhân Tinh, bạn trai của Lý Tuyết Như nói: "Nhưng trước đây tôi từng tới cửa hàng chuyên bán Patek Philippe dường như chưa từng thấy chiếc đồng hồ như vậy."
"Lẽ nào mua đồ giả? Không đến nỗi như vậy chứ?" Tiền Húc nói.
"Đó cũng chỉ là suy đoán của tôi, nói không chừng là thế." Cao Nhân Tinh cười cười.
"Vậy chẳng phải đơn giản sao? Trên mặt đồng hồ đều có mã số, tra cứu một chút chẳng phải là biết?" Lý Tuyết Như nói.
Lâm Dật cười nhìn hai người, âm thầm lắc đầu.
Nếu như khoe khoang khoác lác có đẳng cấp, Cao Nhân Tinh gần như đã đạt cấp bậc Hoàng kim, thuộc cái loại chém gió xong là chạy.
Mà Lý Tuyết Như nhiều lắm được xem như cấp Đồng thau. Cao Nhân Tinh khoác lác xong là chạy, sau đó cô ta tiếp tục ở lại khoác lác.
"Chỉ một chiếc đồng hồ còn phải tốn công tốn sức như vậy sao?" Tống Giai vờ bình tĩnh nói.
Cái đồng hồ của cô là hàng giả giá có 260 tệ, chắc không có cả mã số, làm sao mà tra?
"Giai Giai, cậu đừng nói như vậy. Chúng ta tụ tập một phen, bọn tớ cũng muốn tốt cho cậu thôi." Lý Tuyết Như nói.
"Bọn tớ cũng sợ cậu bị người ta lừa mới làm như vậy."
"Lời này có lý." Tiền Húc nói thêm: "Hiện giờ trong xã hội này có nhiều kẻ lừa đảo, quả thực phải đề phòng một chút."
"Lâm tiên sinh, chúng tôi nói vậy, anh đừng hiểu lầm nha." Lý Tuyết Như cười ha ha nói: "Chúng tôi cũng chỉ quan tâm Giai Giai mà thôi."
"Tôi hiểu, thế thì tra cứu xem đi." Lâm Dật cười nói.
Dưới đáy bàn, Tống Giai kéo tay Lâm Dật, căng thẳng đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, thì thào nói:
"Chủ nhiệm Lâm, chiếc đồng hồ này là hàng nhái cao cấp, chỉ cần tra một cái là biết giả. Làm sao anh còn bảo cô ta tra? Tôi không muốn bị mất mặt đâu!"
"Không sao, đồng hồ nhái mà bạn tôi bán đều giống hệt như thật, sẽ không có vấn đề."
Tống Giai không biết nói cái gì, cho dù giả như thật thì cũng là đồ giả cao cấp.
Chỉ cần đưa ký hiệu mã số lên internet mà không có, chứng tỏ đó là hàng giả rồi.
" y, Giai Giai, xì xào với bạn trai cậu cái gì vậy? Không phải là bọn tớ nói trúng rồi chứ?" Lý Tuyết Như tựa như cười mà không phải cười nói.
"Bọn tớ đang nói chuyện khác, cậu cả nghĩ quá rồi." Tống Giai lo lắng nói.
"Vậy thì tra đi, dù sao cũng rảnh rỗi." Lý Tuyết Như nói.
"Nhưng tớ có đề nghị: Hay là tra chiếc đồng hồ của tớ trước đi. Chẳng may bạn trai tớ nổi lòng lừa gạt tớ thì sao?"
Lý Tuyết Như tháo đồng hồ của mình xuống, vẫy vẫy trước mặt mọi người, vẻ kiêu căng cực kỳ.
Cao Nhân Tinh cười cười. Anh ta mua chiếc đồng hồ này ở cửa hàng chuyên, sao có thể là hàng giả được?
Cứ việc kiểm tra.
Thấy kim cương khảm nạm trên mặt, Tống Giai cảm thấy đặc biệt trào phúng.
Sớm biết cô ta sẽ như vậy, lúc trước mình đã không mua đồng hồ, để bây giờ mình cưỡi hổ khó xuống, mặt mũi không đủ mà mất đây.
"Tuyết Như, tớ đã lên trang web của LV, cậu nói dãy mã số cho tớ, tớ tra giúp cậu."
"SN932552215."
"Chờ chút, tớ tra cho cậu"
Mấy giây sau, Tiền Húc nói:
"Tớ tra được chiếc đồng hồ này, là hàng chính hãng."
Lý Tuyết Như đắc ý:
"Anh yêu, cảm ơn anh! Em biết anh không lừa em mà."
"Nhưng giá cả dường như không phải bốn trăm hai mươi nghìn." Tiền Húc nói: "Giá hiện trên mạng dường như là ba trăm tám mươi nghìn tệ."
"Chuyện bình thường thôi mà." Cậu trai tên Hạo Tử nói.
"Đến cửa hàng chuyên nhất định sẽ đắt hơn. Với giá trị của thương hiệu LV, giá tăng thêm bốn mươi nghìn cũng không phải nhiều."
"Vậy sao không đi T-mall hoặc cửa hàng Kinh Đông mà mua? Sẽ không bị đội giá lên như thế." Tiền Húc nói.
"Không công bị tăng thêm bốn mươi nghìn, không phải ít tiền."
"Ban đầu tôi cũng định mua trên internet, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đồ trên internet có khả năng không phải đồ thật, cho nên cuối cùng tôi đi tới cửa hàng lớn. Mặc dù mất thêm ít tiền, nhưng bảo đảm hàng hiệu là thật, vẫn rất đáng giá." Cao Nhân Tinh cười ha ha đáp.
"Hơn nữa, người như chúng tôi thường không mua đồ trên internet. Tuy mua như thế giá rẻ hơn, nhưng không có thể bảo đảm chất lượng, cho nên chúng tôi thường tiêu thêm ít tiền đi cửa hàng chuyên thì hơn."
"Anh nói cũng đúng, đến tầng lớp như anh, không cần quan tâm chút món lợi nhỏ xíu này. Điều quan tâm hơn cả là chất lượng sản phẩm." Tiền Húc không quên vỗ mông ngựa.
"Đúng, chính là vậy."
"Có câu nói rất đúng: Thu nhập khác biệt, giai cấp khác biệt. Bình thường tớ chủ yếu toàn mua đồ trên mạng."
"Cũng phải thôi." Hạo Tử nói: "Hàng năm, tớ cũng toàn chờ 618 và Double 11(*) rồi tập trung mua, đỡ tốn được ít tiền. Ài, kém quá nhiều."
(*)618 và Double 11 là sự kiện giảm giá lớn hàng năm của các trang thương mại điện tử Trung Quốc như Taobao, Tmall…)
"Đừng nói vội, sau này nỗ lực kiếm tiền đi."
"Chứ sao."
"Được rồi, tớ đã kiểm tra xong đồng hồ, kiểm tra của Giai Giai đi." Lý Tuyết Như nói.
"Bọn tớ từng ở cùng phòng. Tớ không hi vọng cậu ấy bị lừa."
"Không thành vấn đề."
Nói xong, Tiền Húc vào trang web của Patek Philippe, nói:
"Giai Giai, nói dãy số mã hóa cho tớ. Tớ tra giúp cậu."
Tống Giai căng thẳng, lặng lẽ tháo đồng hồ xuống.
Cô thầm cầu khẩn rằng người làm đồng hồ giả có thể làm nhái được cả dãy mã số, như vậy còn có thể cứu vãn thể diện mình một phen.
Cầm đồng hồ trên tay, Tống Giai chợt vui vẻ, vì trên vị trí mặt trái của đồng hồ thực sự có một dãy mã số.
"Mã, mã số là 465868."
"Chờ chút, tớ tra đây." Tiền Húc đầy hứng thú bấm điện thoại.
Tống Giai căng thẳng muốn chết, tóm chặt lấy tay Lâm Dật.
Lúc này, bộ não Tống Giai đang nhanh chóng vận hành. Tra trên mạng chắc chắn không tra ra được chiếc đồng hồ này.
Chuyện sắp lòi đuôi ra rồi, nhất định cô phải tìm câu giải thích mới được, bằng không mất hết thể diện.
"Chiếc đồng hồ này là thật!" Tiền Húc nói.
------
Dịch: MBMH Translate