Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 237 - Chương 235. Các Em Nhiều Người Như Vậy, Thầy Chịu Không Nổi

Chương 235. Các Em Nhiều Người Như Vậy, Thầy Chịu Không Nổi
Chương 235. Các Em Nhiều Người Như Vậy, Thầy Chịu Không Nổi

"Lâm tiên sinh đúng là phản phác quy chân(*), xe thể thao mà cũng lái đến ngán rồi, chúng tôi còn chưa bao giờ được lái siêu xe đây này." Tiền Húc xu nịnh nói.

(*) Lúc đạt đến điểm cao nhất, cũng chính là lúc quay lại điểm xuất phát.

"Kỳ thực xe thể thao thật ra cũng không có gì, không bằng Palameila của bọn họ thoải mái, hai người biết cách biết hưởng thụ, tôi thì không được."

Sắc mặt Lý Tuyết Như lúc đỏ lúc trắng.

Hôm nay xem như là bị đè ép tất cả mọi mặt, một chút mặt mũi cũng không có.

Nghĩ tới đây, Lý Tuyết Như vội vã lên xe của mình và rời đi cùng Cao Nhân Tinh, để không phải tiếp tục mất mặt.

Mà Lâm Dật và Tống Giai cũng rời khỏi khách sạn Bán Đảo dưới sự xu nịnh của những người khác.

"Chủ nhiệm Lâm, khách sạn Bán Đảo và bến cảng Vọng Giang thật sự là của anh sao?"

Ngồi bên ghế lái phụ, Tống Giao nghi ngờ hỏi.

"Chẳng lẽ không thể là của tôi sao?"

"Vậy anh đến trường học để làm việc làm gì? Hơn nữa bây giờ anh còn làm shipper, là vì có lợi ích gì?"

"Shipper cùng với lợi ích có quan hệ gì?"

"Anh có thể gặp được nhiều người phụ nữ khác nhau?" Tống Giai nói: "Trong trường học đều là học sinh, khẩu vị của anh không chỉ có một loại."

"Cô đưa ra lý do như này, làm tôi không có cách nào để phản bác."

Tống Giai cười ồ lên, "Chủ nhiệm Lâm, lẽ nào anh thực sự muốn làm shipper không có ý định quay về trường học làm việc nữa sao?"

"Cũng không chắc được, nói không chừng ngày mai tôi lại quay về trường học thì sao."

Nghề nghiệp shipper này đã hoàn thành, sau này làm tiếp cũng thấy chán, về trường học là việc tất nhiên.

Hơn nữa còn phải nhanh chóng trở về, nếu không mình sẽ không có cách nào để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng trước khi khóa học kết thúc.

"Thật hay giả vậy?"

"Tôi lừa cô làm gì?"

"Ha ha, vậy ngày mai tôi đem tin tức tốt này nói cho chị Tô biết."

Lâm Dật cười không nói, sau đó đưa Tống Giai về nhà, lái xe Koenigsegg rời đi.

Lúc anh trở lại, phát hiện Vương Oánh đã trở về rồi.

Lúc này, Vương Oánh đang mặc một bộ áo tắm màu đen, ngồi ở bên mép bể bơi, tùy ý hưởng thụ.

"Tiểu Dật, cậu ăn cơm chưa? Chị đi nấu cơm cho cậu." Vương Oánh nói.

"Em ở bên ngoài đã ăn rồi, không cần bận rộn."

"Được."

Nói xong, Vương Oánh quấn khăn tắm trở về biệt thự cùng Lâm Dật.

"Căn nhà đang ở đã được bán, nhà mới đang tìm, chị ở đây mấy ngày rồi sẽ dọn đi."

Mặc dù biết rất rõ tính tình của Lâm Dật, nhưng Vương Oánh vẫn cảm thấy xấu hổ khi phải sống ở đây, không muốn được đằng chân lân đằng đầu, gây phiền toái cho Lâm Dật.

"Chị gấp cái gì? Em cũng không có đuổi chi đi." Lâm Dật nói: "Hơn nữa chị ở đây, còn có người nấu cơm cho em ăn, chị cứ ở đây đi."

"Cậu nếu như muốn ăn cơm chị làm, về sau chị mỗi ngày đều làm cho cậu ăn, chỉ cần cậu đừng ghét bỏ là được."

"Đương nhiên là không có ghét bỏ rồi." Lâm Dật thuận miệng nói: "Đúng rồi, chị mua nhà ở đâu, có đủ tiền không?"

"Nhà của công ty chúng ta, giá bán cho nhân viên nội bộ rất rẻ, hơn nữa còn bao gồm dịch vụ dọn dẹp, chỉ cần xách đồ tới là có thể ở được ngay." Vương Oánh nói:

"Chị đã đặt cọc trước 50% (trong mua trả góp), khoảng còn thiếu còn lại thì chậm rãi trả dần, không có áp lực gì cả, nên cậu không cần phải lo lắng cho chị đâu."

"Vậy cũng được, có chuyện gì không giải quyết được thì nhớ nói cho em biết."

"Có lời này của cậu, chị liền thấy thỏa mãn rồi."

Vương Oánh nhón chân lên, hôn lên trên mặt Lâm Dật một cái, "Nhanh lên một chút đem bắt Kỷ tổng lại, chị có chút đợi không kịp mà muốn hạ gục cậu rồi."

Anh vỗ nhẹ một cái vào mông Vương Oánh, "Người ta nói công phu của phụ nữ đã kết hôn không bình thường, chị sẽ không đem tôi ép khô đó chứ."

"Yên tâm, chị sẽ làm có chừng mực, sẽ cho Kỷ tổng dễ chịu."

Vương Oánh mị nhãn như tơ, sau đó trở về gian phòng, làm Lâm Dật có chút ý nghĩ bay sâu xa.

Rửa mặt xong xuôi, trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Lâm Dật mở ra trang hệ thống, trong lòng nói:

"Hệ thống, khởi động lại nghề nghiệp giáo sư."

[Nghề giáo sư đã hoàn tất quá trình đóng băng ]

[Có khởi động lại nghề giáo sư không? ]

"Khởi động lại!"

[Nghề nghiệp giáo sư được mở lại].

[Nhiệm vụ hệ thống, hoàn thành kế hoạch giảng dạy 20 giờ, thưởng 300.000 điểm thông thạo! (1/20 )]

Nhìn thấy tiến độ của các nhiệm vụ, Lâm Dật nhớ tới một tiết《 Quy hoạch cuộc sống và nghề nghiệp cho sinh viên đại học》trước đây cũng có trong nhiệm vụ. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ 19 giờ dạy học, nhiệm vụ cuối cùng liền tính hoàn thành rồi.

Nhưng mà ngày mai phải cùng Triệu Kỳ nói chuyện, sắp xếp cho mình một số môn học có nhiều giờ học, như vậy nhiệm vụ mới có thể được hoàn thành trước khi khóa học kết thúc.

Sáng sớm hôm sau, Vương Oánh ân cần chuẩn bị bữa sáng, sau khi cơm nước xong liền đi ra ngoài.

Nhưng Lâm Dật vẫn là lái chiếc xe FAW, không có đổi xe thể thao.

Ở những nơi như trường học, lái siêu xe quá bắt mắt, trước mặt học sinh vẫn nên xuất hiện một cách khiêm tốn một chút.

Đến ngã tư đường, đèn xanh chuyển thành đèn vàng, Lâm Dật đem xe ngừng lại, chuẩn bị gọi điện thoại cho Triệu Kỳ.

Thông báo trước cho ông ta một tiếng, để khỏi phải chạy loạn tìm ông ta.

Ầm!

Mới vừa cầm điện thoại di động lên, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, xe của anh lao về phía trước hơn nửa mét.

"Sao có thể tông vào đuôi xe?"

Đẩy cửa xuống xe, phát hiện tông vào đuôi xe của mình là một chiếc Buick Regal.

Bởi vì FAW đã được cải tiến qua, hư hỏng cũng không quá lớn, chỉ là phần cản sau bị móp một chút và sơn bong tróc, cũng không ảnh hưởng đến việc lái xe bình thường.

"Mẹ nó, làm cái gì vậy chứ!"

Lâm Dật còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy chủ xe Buick Regal đi xuống mắng to.

"Là anh va vào xe của tôi, lại còn kẻ ác cáo trạng trước."

"Vừa nãy rõ ràng là đèn vàng, anh ngừng xe làm gì? Không biết lão tử có việc gấp sao?" Chủ xe Buick Regal mắng to:

"Làm chậm trễ chính sự của tôi, anh chịu nổi trách nhiệm sao?"

"Gấp gáp như vậy làm gì? Anh muốn đi chết à."

"Đjxmm~, lái xe FAW, anh vẫn còn giả bộ uy hiếp ai." Chủ xe Buick Regal mắng: "Này 200 đồng tiền, cậu cầm đi mà sửa xe, tiền còn lại coi như là bo cho cậu."

Ném tiền xuống, chủ chiếc xe Buick Regal lên xe không thèm quay đầu lại, vừa đi vừa mắng, "Thật mẹ nó ra ngoài không xem ngày, đúng là xui xẻo mà!"

Nhìn thấy chủ xe Buick Regale nghênh ngang rời đi, Lâm Dật không còn gì để nói, âm thầm nhớ kỹ biển số xe, chờ có thời gian sẽ lại xử lý việc này.

"Mọi người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào cái yên, Đẳng cấp của xe FAW có chút kém một chút, lần sau lái xe Lycan đi, nếu như bị va chạm phía sau đuôi, cũng có thể đem anh ta doạ đái ra quần rồi." Lâm Dật nghĩ thầm.

Trông xe không có gì đáng ngại, Lâm Dật cũng không bận tâm việc này, dự định trước đi trường học xử lý công việc của mình.

Trở lại trên xe, Lâm Dật gọi điện thoại cho Triệu Kỳ.

"Thầy Lâm, chờ điện thoại của cậu cũng thật không dễ dàng gì, cậu có việc gì cần tìm tôi sao?" Triệu Kỳ cười ha hả nói.

"Tôi muốn về trường học dạy thêm mấy khóa, ngài sắp xếp cho tôi một vị trí đi."

"Không thành vấn đề, chức vụ trong trường học cậu tùy ý chọn." Triệu Kỳ nói.

"Được, tôi nói trước với ngài để cho ngài chuẩn bị tâm lý trước." Lâm Dật nói: "Tôi đang đi trên đường, nửa giờ sau sẽ tới trường học."

"Được được được, tôi ở trường học chờ cậu."

"Được."

Sau khi nói vài câu, Lâm Dật liền cúp điện thoại, lái xe đi về hướng trường đại học.

Tìm chỗ đỗ xe, mới vừa đem xe ngừng lại, liền thấy một nhóm nữ sinh xông tới.

"Thầy Lâm, thầy khoảng thời gian này làm gì vậy ạ? Chúng em đều đợi thầy tới trường á." Một nữ sinh mặc váy dài nói.

"Chờ thầy sao?" Lâm Dật nói, "Các em nhiều người như vậy, thầy cũng chịu không được."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 235.
Bình Luận (0)
Comment