Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 238 - Chương 236. Nếu Anh Ấy Là Điểu Ti(*), Thế Thì Anh Là Thứ Gì Chứ?

Chương 236. Nếu Anh Ấy Là Điểu Ti(*), Thế Thì Anh Là Thứ Gì Chứ?
Chương 236. Nếu Anh Ấy Là Điểu Ti(*), Thế Thì Anh Là Thứ Gì Chứ?

(*)Diaosi (điểu ti) là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.

Nữ sinh đứng ở đây, đều không để ý hình tượng mà nở nụ cười.

"Ồ, ý của chúng em là trông chờ tiết học《 Quy hoạch cuộc sống và nghề nghiệp cho sinh viên đại học》, không phải như thầy nghĩ đâu. Sao thầy vẫn lái xe FAW, chiếc siêu xe kia đâu."

"Các em chờ đi, lớp của tôi sẽ mở lại nhanh thôi." Lâm Dật cười nói.

"Thực sự sao? Vậy thì tốt quá, chúng em nhất định sẽ tham gia."

"Nhưng trước đó tôi nói rõ, các em phải xếp hàng, một lần nhiều nhất chỉ có thể bốn người, bằng không thân thể tôi chịu không được."

"Được ạ."

Thoát khỏi đám nữ sinh vây quanh mình, Lâm Dật đi về phía tòa nhà dạy học chính.

"Tại sao anh chàng này lại quay trở lại rồi?"

Một nam sinh to cao đứng phía sau đám đông thắc mắc hỏi.

Anh ta cao gần hai mét, nặng ít nhất 200 cân, anh ta đứng đó như một ngọn núi.

Người cũng như tên, nam sinh nói chuyện tên là Phó Thanh Sơn, là chủ lực chính của đội bóng rổ của trường đại học Sư Phạm.

Vóc người khôi ngô, bước chân linh hoạt, là người có năng lực tiền đạo nhất toàn thành phố Trung Hải.

"Không phải sao? Không phải chỉ là đẹp trai thôi sao? các nữ sinh trong trường đều vây quanh anh ta, đây cũng quá là kỳ cục rồi."

Người nam sinh nói chuyện tên là Khương Á Quân, cũng là thành viên trong đội chủ lực của đội bóng rổ trường đại học Sư Phạm.

Lúc trước, nam sinh trong đội bóng rổ rất được các cô gái yêu thích, nhưng từ lúc cái người tên là Lâm Dật này xuất hiện tại trường học, độ nổi tiếng của đội bóng rổ đã giảm mạnh.

Trên diễn đàn của trường học, tất cả bài viết thảo luận đều là về anh ta, không có vị trí nào cho đội bóng rổ.

"Quan tâm tới những nữ sinh này làm gì, họ đều là những người nông cạn mà thôi."

Nam sinh nói chuyện đứng giữa Phó Thanh Sơn và Khương Á Quân tên là Trịnh Gia Thụy.

Dáng người cao trên 190, là tiền đạo chủ lực của trường đại học Sư Phạm, nói về độ tiếng anh ta còn nổi hơn cả Phó Thanh Sơn.

Ngoài giá trị nhan sắc nổi bật của mình, là cầu thủ nổi tiếng không kém gì cầu thủ nổi tiếng trong trường đại học Sư Phạm, anh ta cũng rất nổi tiếng thu hút các cô gái.

Chỉ là sau khi Lâm Dật đến trường sự nổi tiếng của anh ta đã bị giảm sút rất nhiều, đã không còn là bạch mã hoàng tử trong lòng của nữ sinh nữa.

"Chúng tôi ngược lại là không sao cả, người chịu ảnh hưởng nhất vẫn là cậu." Khương Á Quân nói.

"Để tôi nói cho cậu biết, nếu một người không có sở trường gì, thì lớn lên đẹp trai cũng không có tác dụng gì. Bởi vì họ cũng sẽ mệt mỏi với những người thần bí như vậy. Sau một thời gian nữa, nữ sinh sẽ không để ý tới anh ta nữa, yên tâm đi." Trịnh Gia Thụy nói.

"Bên cạnh đó, anh ta chỉ là trợ lý Uỷ ban đoàn của trường học, tiền lương mỗi tháng của anh ta còn không đủ để tôi mua một đôi giày thể thao, nữ sinh nào sáng suốt cũng sẽ không để ý đến anh ta, cho nên các cậu cứ bình tĩnh đi."

"Nói cũng đúng."

Trịnh Gia Thụy vỗ bả vai của hai người, "Nhanh đi tới chỗ huấn luyện, đợi lát nữa huấn luyện viên lại nổi giận đó."

...

Lối vào của tòa nhà dạy học chính, Triệu Kỳ cùng bí thư Chu Canh Triết đều chờ ở chỗ này, chuẩn bị đón tiếp Lâm Dật.

Lúc trước Lâm Dật rời đi, Triệu Kỳ phiền muộn một thời gian.

Hiện tại anh trở về rồi, ảnh hưởng đến trường học, không phải là nói một chút đơn giản như vậy.

"Hiệu trưởng Triệu, thầy Lâm lần này trở về, chúng ta sắp xếp vị trí nào cho thầy ấy đây?" Chu Canh Triết hỏi:

"Chẳng lẽ để anh ấy ở bên Uỷ ban đoàn của trường học tiếp sao?"

"Cái này tôi cảm thấy không có vấn đề gì, để xem thử thầy Lâm có tính toán gì không, lúc đó sắp xếp chức vụ cũng chưa muộn."

"Chủ yếu là thầy Lâm xem thầy ấy muốn thế nào, môn tự chọn thì còn được, vạn nhất nếu thầy ấy muốn dạy các khóa bình thường thì sao? Thầy ấy không có kiến thức chuyên môn, thật sự có thể kiểm soát được mọi chuyện sao."

"Chắc là không." Triệu Kỳ nói:

"Tôi cùng thầy ấy có nói chuyện qua vài lần, thầy Lâm là người biết chừng mực, hẳn là sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cho dù có đưa ra yêu cầu khó khăn gì, chúng ta cũng phải tận lực thỏa mãn thầy ấy. Những đóng góp của thầy ấy cho trường học không thể dăm ba câu là có thể nói rõ."

"Lời này đúng là không có sai."

Sau một hồi trò chuyện, hai người nhìn về phía xa, trùng hợp nhìn thấy một người vội vã đi tới, nhưng đó không phải là Lâm Dật.

"Xin chào hiệu trưởng Triệu, không nghĩ tới anh lại ở chỗ này, đây là để cho tôi thụ sủng nhược kinh nha."

Nhìn thấy người đứng ở trước mặt, Triệu Kỳ và Chu Canh Triết đều sửng sốt, cũng không biết người này là ai.

"Anh là?"

"Hiệu trưởng Triệu, trước tiên tôi xin tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Mạnh Nghiễm Cường, là tôi vừa nhận lời mời làm giáo viên hóa vô cơ, phòng nhân sự bên kia cũng đã làm tốt thủ tục, nói tôi đến báo cáo với ngài, cho nên tôi đã tới đây."

Mạnh Nghiễm Cường khách khí nói: "Nhưng trên đường xảy ra chút việc nhỏ, làm trễ nãi chút thời gian, hy vọng ngài không để ý."

"Tôi nhớ ra rồi, ngày hôm qua phòng nhân sự đã nói với tôi việc này, tôi nếu như không có nhớ lầm, anh bây giờ chức danh chắc là phó giáo sư nhỉ."

"Dạ dạ dạ, năm ngoái vừa vặn được thăng lên làm phó giáo sư."

Vẻ mặt của Mạnh Nghiễm Cường trông rất vui, sau khi làm thủ tục công việc xong, hôm nay đến chỉ đơn giản nói chuyện vài câu, không nghĩ tới đích thân hiệu trưởng ra nghênh tiếp.

Xem ra ngài ấy đối với mình, vẫn là rất xem trọng.

Nếu là như vậy cũng thuận tiện cho mình nói điều kiện khác rồi.

Đúng lúc này, Lâm Dật từ bên cạnh đường nhỏ đi tới, phát hiện Triệu Kỳ cùng Chu Canh Triết đều ở chỗ này

Nhưng còn không chờ Lâm Dật chào hỏi, chợt nghe một tiếng thét kinh hãi.

"Lại là anh!"

Lâm Dật cũng có chút bất ngờ khi nhìn thấy người đàn ông nói chuyện.

Đây không phải là chủ xe Buick Regal ở ngã tư đường tông vào đuôi xe của mình sao?

Triệu Kỳ sửng sốt khi nghe những lời của Mạnh Nghiễm Cường.

"Hai người quen biết nhau sao?"

"Hiệu trưởng Triệu là như vậy, bởi vì anh ta thắng gấp ở ngã tư khiến cho xe của tôi tông phải đuôi xe của anh ta, làm trễ nãi không ít thời gian, bằng không tôi đã sớm tới rồi."

Lâm Dật chỉ vào Mạnh Nghiễm Cường, hướng về phía Triệu Kỳ hỏi:

"Tên này là ai vậy?"

"Tôi là ai anh xứng để được biết sao, tôi cho anh biết ..."

"Làm càn!"

Triệu Kỳ hét lên, "Mạnh Nghiễm Cường, anh không muốn làm cứ việc nói thẳng, tôi hiện tại liền cho anh đi phòng nhân sự báo cáo một tiếng!"

Mạnh Nghiễm Cường sửng sốt một hồi lâu.

"Hiệu trưởng Triệu thầy nói cái gì vậy, đây là chuyện giữa hai người chúng tôi, được lắm, vậy mà ông lại đòi đuổi tôi làm gì?"

"Anh có biết người đứng trước mặt anh là ai sao?"

"Anh ta không phải là một thằng nghèo lái một chiếc xe FAW sao, cùng tôi chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm."

"Hồ đồ!" Triệu Kỳ hừ lạnh nói:

"Tôi cho anh biết, người đứng trước mặt anh đây, là phó hiệu trưởng trường đại học Sư Phạm - Lâm Dật! Anh nói thầy ấy nghèo lái FAW, vậy anh tính là cái thứ gì chứ!"

"Hiệu trưởng Triệu thầy nói cái gì? Anh ta là phó hiệu trưởng Đại học Sư Phạm."

Mạnh Nghiễm Cường trừng hai mắt, con ngươi suýt chút nữa là rơi xuống đất!

Người này tuổi còn quá trẻ, làm sao có khả năng được bầu làm Phó hiệu trưởng.

"Hiệu trưởng Triệu, chuyện này là hiểu lầm thôi." Mạnh Nghiễm Cường giải thích:

"Huống hồ thầy đã tự mình đứng ra đón tiếp tôi, đoán chừng đối với thầy tôi cũng quan trọng chứ, nếu như thiếu tôi, cũng là thầy chịu tổn thất."

"Tôi đón tiếp anh?" Triệu Kỳ nhìn Mạnh Nghiễm Cường như đang nhìn một tên ngốc.

"Chức danh của anh chỉ là phó giáo sư, có tư cách gì để tôi tự mình ra đón tiếp chứ. Sở dĩ tôi đứng ở chỗ này, là vì đón tiếp hiệu trưởng Lâm, cùng anh không có nửa xu quan hệ!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 236.
Bình Luận (0)
Comment