Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 239 - Chương 237. Chị Cũng Không Phải Là Mì Ăn Liền

Chương 237. Chị Cũng Không Phải Là Mì Ăn Liền
Chương 237. Chị Cũng Không Phải Là Mì Ăn Liền

Mạnh Nghiễm Cường ngơ ngác đứng sững sờ tại chỗ, vẻ mặt xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Suy nghĩ cả nửa ngày thì ra việc này lại không có chút liên quan nào đến mình.

“Cậu bây giờ nên đi đi thôi, miếu của Đại học Sư Phạm chúng tôi quá nhỏ, không chứa nổi vị đại phật như cậu đâu.”

Chuyện đã náo đến nước này, Mạnh Nghiễm Cường cũng còn không mặt mũi ở lại đây nữa, liền cúi đầu, chán nản rời đi.

“Thầy Lâm, thực sự xin lỗi, tôi cũng không biết là sẽ xảy ra loại chuyện như thế này.”

“Chuyện nhỏ thôi, không cần để ở trong lòng.” Lâm Dật khoát khoát tay nói:

“Về phần hai người các người, nghênh đón tôi làm gì. Việc này nếu để cho học sinh thấy thì không hay lắm đâu.”

“Chủ yếu là do thầy Lâm có thể trở lại trường học, cho nên tôi đã quá kích động.”

“Không cần qua mặt tôi, chúng ta về văn phòng trước, tôi có chuyện muốn nói đây.”

“Thầy Lâm, mời vào trong.”

Ba người đi tới văn phòng của Triệu Kỳ, Lâm Dật đặt mông ngồi xuống trên ghế sô pha.

“Thật ra tôi trở về, cũng không phải là có chuyện gì lớn, chỉ là muốn ngài an bài cho tôi một chức vụ.”

“Chức vụ chủ nhiệm Ủy ban Đoàn trường có được không? Tôi sẽ để Tô Cách lui về làm trợ lý cho thầy, không chỉ có làm việc nhàn hạ mà còn có thể nhận được tiền lương cao.”

“Thầy hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi muốn làm làm giáo viên có thể lên lớp.”

“Giáo viên lên lớp sao?”

Triệu Kỳ khó khăn nói:

“Thầy Lâm, tại chỗ này của tôi, bất kỳ điều kiện gì đều có thể bật đèn xanh cho thầy. Nhưng thầy hẳn là cũng biết, muốn làm giáo viên đứng lớp thì nhất định phải có trình độ chuyên môn nhất định, không phải nói làm là có thể làm được.”

“Vậy có loại lớp nào không cần có trình độ quá cao không? Mà giờ dạy học lại còn tương đối nhiều?”

“Nếu như vậy thì cũng chỉ có tiết thể dục.” Triệu Kỳ nói.

“Vậy được, sắp xếp cho tôi khóa thể dục đi, sắp xếp thêm chút cũng không thành vấn đề, tôi có thể chịu đựng.”

Đối với Lâm Dật mà nói, có thể đứng trên lớp mới là điều quan trọng nhất, về phần những thứ còn lại thì cũng không đáng kể.

“Thầy Lâm, từ những đóng góp của thầy đối với trường học, bên tôi có thể bật đèn xanh cho thầy.” Triệu Kỳ nói:

“Các giáo viên khác đều chỉ dạy một khóa, tôi sẽ để thầy dạy hai khóa. Dạng này có thể tích lũy thêm một số giờ dạy học, cũng có lợi hơn đối với chức danh sau này của thầy. Về phần hai khóa nào thì sẽ do thầy lựa chọn, sau đó tôi sẽ sắp xếp cho thầy.”

“Thầy đem thời khóa biểu cho tôi xem một chút đi.”

Các khóa thể dục ở trường đại học đều là môn học tự chọn, có đủ loại chương trình học. Lâm Dật dự định chọn hai môn có giờ dạy học tương đối nhiều.

“Lâm hiệu trưởng chờ một lát, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Không đến vài phút sau, Chu Canh Triết đem thời khóa biểu ra.

Lâm Dật nhìn qua, cuối cùng tập trung tại hai khóa bóng rổ và Taekwondo.

Bởi vì bóng rổ và Taekwondo là hai môn học được hoan nghênh nhất trong trường đại học. Thời gian lên lớp cũng tương đối nhiều, chọn hai môn này là thích hợp nhất.

Trừ cái đó ra, tiết học bơi lội và lớp học thể dục nhịp điệu cũng tương đối nhiều.

Nhưng hai chương trình học này, bình thường đều là học sinh nữ chiếm đa số, cho nên Lâm Dật liền trực tiếp loại ra.

“Vậy được, tôi hiện tại sẽ đi sắp xếp ngay.” Triệu Kỳ nhìn thời khóa biểu một chút, “Vừa vặn buổi chiều có một tiết bóng rổ, thầy Lâm có thể trực tiếp đảm nhiệm.”

“Quyết định như vậy đi.”

“Hiệu trưởng Lâm, ngài có yêu cầu gì đối với địa điểm văn phòng không? Muốn ở bên Ủy ban Đoàn trường hay là bên tổ bộ môn thể dục?”

“Vẫn là bên Ủy ban Đoàn trường đi, dù sao cũng từng làm việc tại đó, mọi người đều quen thuộc, ở chung cũng tự nhiên hơn.”

“Vậy thì hiện tại tôi sẽ đưa thầy qua bên đó.”

“Không cần đâu, thầy cứ làm việc của mình đi, cũng không phải người ngoài, khách khí như vậy làm gì.”

Nói xong, Lâm Dật đứng dậy, đi về phía Ủy ban Đoàn trường.

...

Ủy ban Đoàn trường, văn phòng Tô Cách.

“Chị Tô, thì ra chị đã sớm biết Lâm chủ nhiệm là phú nhị đại nha?”

“Chị cũng mới biết từ buổi sáng hôm anh ấy từ chức.” Tô Cách vừa thay quần áo vừa nói:

“Chiếc Koenigsegg hôm đó căn bản không phải là của Tần Hán, mà là của anh ấy.”

“Vậy sao chị không nói sớm với em, sớm biết vậy em đã tìm Lâm chủ nhiệm tới giúp đỡ.” Tống Giai cười hì hì nói:

“Chị không biết đâu, hôm qua lúc ăn cơm, Lâm chủ nhiệm đại hiển thần uy, đem những bạn học nhà giàu thích khoe khoang kia của em giết hết chỉ trong vài giây, khỏi phải nói là có bao nhiêu sảng khoái.”

“Chút trình độ kia của bạn học em nhiều khi còn không đủ mua lốp xe cho Lâm Dật.” Tô Cách vừa cười vừa nói.

“Em còn có một tin tức lớn muốn nói với chị.” Tống Giai làm ra vẻ thần bí, nói.

“Hôm qua em có nói chuyện phiếm với Lâm chủ nhiệm, anh ấy nói gần đây có khả năng sẽ về dạy học ở trường.”

“Làm sao có thể, chắc là anh ấy đang đùa em thôi.” Tô Cách không tin.

“Anh ấy lên lớp ở trường học cũng chỉ là chơi đùa, nói trắng ra là để thể nghiệm cuộc sống. Hiện tại cũng đã thể nghiệm xong, còn trở về làm gì, để tuyển nữ học sinh sao?”

“Làm sao có thể.” Tống Giai cười tủm tỉm nói: “Cấp bậc của nữ học sinh thấp hơn nhiều, Lâm chủ nhiệm mới không thèm ngó tới, muốn tuyển cũng là tuyển chị cơ.”

“Cái gì tuyển với không tuyển, chị cũng không phải là mì ăn liền.”

Tống Giai lướt qua người Tô Cách, “Có thể là vị sữa có chút nồng đi.”

“Vị sữa nồng?”

Tô Cách ngơ ngác một chút, mới hiểu được ý của Tống Giai, xụ mặt nói:

“Không muốn tiền thưởng tháng này đúng không.”

“Hắc hắc hắc, chị Tô đừng tức giận mà.” Tống Giai nói:

“Nhưng hôm qua anh ấy nói thế với em, vẻ mặt còn rất nghiêm túc, hẳn không phải là đùa đâu.”

“Không thể nào, em nên chết tâm đi.”

“Vậy chúng ta đánh cược không?”

“Cược thì cược thôi, chị đây phải sợ em sao?”

“Chúng ta đánh cược một chai Nước Uống Cho Quý Bà, người nào thua thì người đó phải uống hết một chai.”

“Đánh cược một chai cũng không có ý nghĩa gì cả, người nào thua thì uống hết nửa thùng đi.” Tô Cách nói.

Lúc trước Lâm Dật có mua Nước Uống Cho Quý Bà cho mình, có thể miễn cưỡng uống hết nửa thùng, còn thừa lại nửa thùng vẫn luôn để trong phòng làm việc.

“Quyết định như vậy đi, bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho Lâm chủ nhiệm.”

Tống Giai lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện cho Lâm Dật để chứng thực việc này.

Nhưng tại lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô.

“Lâm chủ nhiệm, anh trở về rồi.”

Nghe thấy tiếng của Lý Hưng Bang, hai người liếc nhìn nhau một cái.

Tô Cách vội vàng cài lại cúc áo, sau đó đi ra ngoài.

Thì thấy Lâm Dật đang đứng ở trước mặt mình!

“Anh, sao anh lại trở về rồi?”

“Sao tôi lại không thể trở về?”

“Tôi không phải có ý đó, nhưng, nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì vậy? Thấy kỳ lạ khi nhìn thấy tôi sao?”

Tống Giai cười hắc hắc, “Lâm chủ nhiệm, chuyện là như thế này, vừa rồi chị Tô có nói, nếu như anh có thể đi làm lại thì chị ấy sẽ uống hết nửa thùng Nước Uống Cho Quý Bà còn lại.”

“Tôi thấy khí sắc của cô sao lại thay đổi tốt hơn rồi, thì ra là đã uống được nửa thùng, không tệ không tệ, tiếp tục duy trì.”

Tô Cách đã khóc không ra nước mắt.

Anh là người ông trời phái tới để chơi đùa tôi sao?

“Lâm chủ nhiệm ngồi xuống đi, đừng đứng đây nữa.” Lý Hưng Bang kéo một cái ghế qua, “Văn phòng thiếu anh giống như thiếu đi rất nhiều niềm vui. Hiện tại anh trở về rồi, về sau Ủy ban Đoàn trường sẽ rất thú vị đây.”

Trong lòng Lâm Dật cảm thấy ấm áp, “Tôi có chuyện muốn nói với mọi người, lần này tôi trở về là muốn mượn chỗ của Ủy ban Đoàn, nhưng sẽ không chịu trách nhiệm công tác của Ủy ban Đoàn trường.”

“Chẳng lẽ Lâm chủ nhiệm còn phải làm chuyện khác sao?” Lý Hưng Bang hỏi.

“Tôi đã đăng ký hai khóa, sau này sẽ phụ trách các tiết học bóng rổ và Taekwondo của trường.”

“Không phải chứ Lâm chủ nhiệm, sao anh lại đi làm giáo viên thể dục rồi?” Tống Giai kinh ngạc nói.

“Chẳng lẽ cô không tin trình độ của tôi sao?”

“Chủ yếu là người đăng ký hai môn này đều là học sinh nam, em sợ anh ứng phó không được.” Tống Giai vội giải thích:

“Anh lớn lên đẹp trai như vậy, lẽ ra nên đi dạy tiết bơi lội và thể dục nhịp điệu,... Khi đó anh lên lớp, những học sinh nữ kia nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, dạy cũng không tốn sức.”

“Cô nói cũng có lý, nhưng tôi sợ thận mình không chịu được, bảo toàn tính mệnh quan trọng hơn.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 237.
Bình Luận (0)
Comment